−Ông không đáng lau giày cho anh ấy .
−Vậy mà tôi tưởng cô thù hận ông ấy suốt đời cô.
Hắn buông mình xuống trường kỷvà nàng lại nghe hắn cười nham nhở.Nếu có thểgiết chết hắn, nàng sẽgiết ngay. Nhưng nàng bước ra khỏi phòng cốlấy dáng điệu trang nghiêm rồi đóng sầm cửa lại .
oOo
Nàng lên cầu thang quá mau đến nổi vừa tới bên trên, nàng tưởng nhưsắp ngất đi. Nàng dừng lại, bám vào lan can, tim đập mạnh vì giận tức, vì xấu hổvà vì quá phí sức đến nổi nhưsắp nổtung ra. Nàng cốthởsâu vào nhưng chiếc áo nịt đã bịMammy siết quá chặt. Nếu nàng ngất đi và người ta bắt gặp nàng trong tình trạng đó ởđầu cầu thang, họsẽnghĩgì? Ồ, họsẽdèm siểm đủchuyện. Ashley và tên Butler thô bỉấy và các cô gái hiểm độc hay ghen tương đó sẽnghĩgì. Lần đầu tiên trong đời, nàng ước mong có mang theo thuốc khỏe đểngửi nhưcác cô gái khác, nhưng nàng lại chẳng có một chai nhỏnào vềloại đó nhưgiấm thanh chẳng hạn. Nàng luôn luôn hãnh diện là chưa hềbịchoáng váng lần nào. Chỉcó cách là làm cách nàođểkhỏi ngất xỉu ởđây!
Lần lần cơn đau mệt phân tán. Chỉtrong một phút nàng sẽtrởlại bình thường và sẽnhẹnhàng lướt vào phòng trang phục bên cạnh phòng của India, nới lỏng thắt nịt rồi nằm lên một trong những giường bên cạnh các cô gái đang mê ngủ. Nàng cốlàm cho nhịp tim chậm lại và sửa nét mặt thật tựnhiên, bởi vì nàng biết mình hiện thời trông chẳng khác một con điên. Nếu có một cô nào đó thức giấc, tất cảđều biết là có chuyện gì không ổn. Nhưng nhứt định chẳng bao giờhọđược biết chuyện gì đã xảy ra.
Qua vuông cửa rộng ởđầu thang, nàng nhìn thấy những người đàn ông lờđờuểoải trên những chiếc ghếdưới bóng mát các tàng cây. Nàng thèm muốn hoàn cảnh của họ! Còn gì sung sướng hơn là làm một người đàn ông và khỏi phải hứng lấy những cảnh khốn khổnhưnàng vừa trải qua. Trong khi nàng đang quan sát họ, đầu óc choáng váng, hai mắt cay, bỗng có tiếng vó ngựa phi thật nhanh trên đường cái, tiếng đá sỏi kêu rào rào và một giọng lo lắng nào đó hỏi một người da đen. Sỏi đá lại tung bay và một kỵmã phóng nước đại qua mặt nàng, băng ngang thảm cỏ, tiến vềphía đám đông đang uểoải dưới các bóng cây.Một người khách đến trễ! Nhưng tại sao y lại cho ngựa chạy băng qua thảm cỏmà India thường tựhào? Nàng không nhận ra người đó, nhưng y đã nhảy xuống yên ngựa rồi vội vàng chụp lấy tay ông John Wilkes, nàng nhận thấy y đang hoàn toàn bịkhích động. Đám đông vây quanh y, ly tách và quạt tay bỏbừa bãi trên mặt bàn và mặt đất. Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng xôn xao, những câu hỏi, tiếng gọi, giọng cực kỳ sôi động, khẩn trương của đàn ông, nhưng giọng của Stuart Tarleton vượt lên trên tất cả, hắn mừng quýnh la hét: "Di-ai-i" nhưnhững lúc đi săn. Lần đầu tiên Scarlett được nghe tiếng kêu đó, nhưng nàng không ngờđó lại là khẩu hiệu của quân phiến loạn.
Ngay sau đó nàng thấy bốn anh em Tarleton, theo sau là anh em Fontaine, tách rời đám đông, hấp tấp chạy vềchuồng ngựa, gọi to:
−Jeems, Jeems đâu! Thắng yên cương mau.
"Chắc là ai bịcháy" Scarlett nghĩthầm . Nhưng dù có hỏa hoạn hay không, việc riêng của nàng là phải trởlại phòng ngủtrước khi bịphát giác .
Tim đã dịu lại, nàng nhón gót bước vào gian phòng yên tĩnh . Một không khí mơmàng, nồng bức dường nhưbao trùm cảngôi nhà, cũng đang ngủnhưcác cô gái đểchờđến tối sẽbừng dậy rực rỡvới âm nhạc, với ánh nến. Nàng cẩn thận mởcửa phòng trang điểm bước vào. Tay vừa chạm vào nắm cửa nàng bỗng nghe giọng thì thầm của Honey Wilkes qua cánh cửa mởhé của phòng ngủ:
−Theo tôi thì Scarlett đã quá lốlăng hôm nay.
Scarlett nghe tim mình bắt đầu đập mau trởlại, tựnhiên nàng đặt tay lên ngực, làm nhưvới cửchỉđó nàng có thểlàm cho nó phục tùng. "Những kẻnghe trộm thường biết được nhiều chuyện bổích", ký ức chếgiễu nàng. Có nên trởra không? Hay là nên đi thẳng vào cho Honey biết mình có mặt đểnó phải ngượng ngùng? Nhưng một giọng kếtiếp làm nàng đứng yên một chỗ. Cảmột đàn lừa cũng không thểnào lôi nàng đi được khi nàng nghe tới giọng nói của Melanie.
−Đừng Honey! Đừng xấu miệng nhưvậy! Cô ấy chỉdạn dĩvà hoạt bát chớcó gì đâu. Theo chịthì Scarlett rất dễthương.
"Ồ, đểcho con nhỏgiảdối đó binh vực mình", Scarlett vừa nghĩthầm, vừa bấm móng tay vào ngực áo.Thật còn khổsởhơn là nghe những lời hiểm độc của Honey. Scarlett không bao giờtin tưởng một người đàn bà nào, ngoại trừmẹnàng, với những lý do khác hơn là lòng ích kỷ. Melanie biết chắn chắn rằng nó đã có Ashley nên làm ra độlượng đểchứng tỏtinh thần Thiên Chúa. Với Scarlett, sựbinh vực của Melanie chỉlà một cách vừa khoe khoang sựchinh phục của cô ta, vừa chứng tỏcô ta thuỳ mị. Scarlett thường dùng những mánh khoé ấy khi bàn cãi vềcác cô gái khác với đàn ông và mánh khoé nầy bao giờcũng chinh phục được bọn đàn ông ngu ngốc với sựdịu dàng và vịkỷcủa nàng. Honey cao giọng:
−Kìa chị! Bộchịmù rồi sao?
−Im đi Honey! Cảbiệt thựđều nghe rõ tiếng mầy.
Sally Munroe chen vào.Honey vẫn tiếp tục nhưng hạgiọng:
−Nè, mấy chịđã thấy rõ nó tán tỉnh hết người nầy tới người khác ... ngay cảFrank Kennedy, tình nhân của em nó. Tôi chưa bao giờthấy ai nhưvậy! Và chắc chắn nó cũng đã ve vãn Charles rồi -Honey cười khúc khích - và mấy chịđều biết Charles và tôi...
−Thật không?
Nhiều người cùng thì thào hỏi.
−Thật, nhưng mấy bà đừng nói cho ai nghe, chưa có gì lắm đâu...
Tiếng cười khúc khích càng nhiều hơn, và tiếng lò xo giường kêu lên cót két nhưcó người nào đè Honey. Melanie thì thầm với Honey là cô ta sẽsung sướng vô cùng vì sắp có được một em dâu nhưcô ta.
Giọng Hetty Tarleton nghe nhưgây gổ:
−Nhưng tôi thì chẳng vui chút nào khi có người chịdâu nhưScarlett vì cô ta là mẫu người phóng đảng mà tôi mới thấy có một. Nhưng cô ta kểnhưđã hứa hôn với Stuart rồi. Brent bảo rằng cô ta chẳng nghĩa lý gì với ảnh, dĩnhiên ảnh cũng đã say mê cô ta đến điên lên.
Honey ra điều quan trọng và bí mật :
−Nếu mấy người muốn biết thì đây, chỉcó một người mà nó chú ý thôi, đó là Ashley.Và trong khi tiếng thì thào càng lúc càng lớn, những câu hỏi, những câu ngắt lời nổi lên, Scarlett cảm thấy lạnh người vì sợhãi và nhục nhã. Honey là một con ngu, đần độn, chẳng ra gì vềkhía cạnh đàn ông, nhưng đối với đàn bà, cô ta có một trực giác làm Scarlett phải e dè. Bịnhục nhã và tổn thương lòng kiêu hãnh nhưnàng đã chịu đựng trong thưviện với Ashley và Butler chỉlà một vết kim nhỏso với những gì nàng vừa nghe. Người ta có thểtin cậy được sựkín miệng của đàn ông, ngay cảnhững người nhưRhett Butler, nhưng cái miệng nhưcon chó đang đi săn của Honey sẽlàm cho cảhạt nầy đều biết chuyện đó trước sáu giờ. Trong khi đó, Gerald đã nói tối qua rằng ông không muốn người trong hạt cười nhạo báng con gái ông. Và rồi, nàng sẽbịchê cười biết bao! Mồhôi lạnh bắt đầu tuôn xuống hai bên hông nàng.
Giọng Melanie cân nhắc và ôn hoà, với đôi chút trách móc:
−Honey, em đã biết là không phải vậy. Nói thếlà bậy bạquá!
−Thật đó Melly, và nếu chịkhông cứbận rộn tối ngày đi tìm cái hay của những người bê bối, chịsẽthấy điều đó. Và em sẽsung sướng nếu chịlàm nhưvậy. Scarlett O'Hara bao giờcũng gây ra những mối bất hoà và cốgắng chiếm đoạt tình nhân của người khác. Chịbiết rõ là nó đã đoạt Stuart ra khỏi tay India và rồi chẳng đểý gì đến anh ta nữa. Hôm nay nó cốgắng chiếm ông Kennedy, Ashley và Charles.
−Mình phải vềnhà! Phải trởvềnhà ngay!