Nàng ép tay vào váy cho khỏi kêu sột soạt và rón rén nhưmột con thú lúc quay ra. Vềnhà, nàng nghĩthầm trong khi bước xuống phòng lớn, vượt qua các cánh cửa đóng kín. Mình phải vềnhà! Cũng không bỏtrốn được. Mình sẽởlại hết buổi, chịu đựng những lời độc hiểm của bọn con gái và gánh hết nhục nhã, đau thương của chính mình. Trốn chạy càng tiếp tay cho chúng.
Nàng đấm mạnh vào chiếc cột trắng cao vút bên cạnh và ước mong có được thần lực của Samson đểkéo đổhết Twelve Oaks và tàn sát hết mọi người trong đó. Nàng sẽlàm cho họđau khổ. Nàng sẽchứng tỏcho họthấy. Nàng chưa rõ phải thực hiện bằng cách nào đểchứng tỏnhưng nàng nhứt định phải làm cho kỳ được. Nàng sẽlàm cho họđau đớn hơn những sựđau đớn mà họđã gây ra cho nàng .Trong một lúc Ashley chẳng còn là Ashley nữa. Y không còn là người đàn ông cao lớn mơmàng mà nàng đã yêu mà chỉlà một phần tửcủa dòng họWilkes của Twelve Oaks, của hạt nầy... Nàng ghét hết tất cảvì tất cảđã cười chê nàng. Tuổi mười sáu, lòng tựkiêu còn mạnh hơn cảái tình và bây giờquảtim nóng bỏng của nàng không còn chất chứa gì hơn là thù hận.
"Mình sẽkhông vềnhà, mình sẽởlại đây và sẽlàm cho họđau khổ. Mình sẽkhông bao giờnói với má. Không, sẽkhông bao giờnói với ai cả". Nàng vừa thầm nghĩvừa tăng cường ý chí khi trởbước vào trong, đi lên lầu, định vào nghỉtrong một căn phòng khác.
Nhưng vừa quay lại, nàng đã thấy Charles bước vào đại sảnh. Vừa thấy nàng, nàng đã thấy Charles bước vào đại sảnh. Vừa thấy nàng, anh ta vội vàng chạy tới. Tóc rối bù và mặt gần nhưđỏngần vì cảm xúc, anh ta chưa tới bên Scarlett đã kêu to lên:
−Cô có biết chuyện gì vừa xảy ra không? Cô có nghe chưa? Paul Wilson vừa phi ngựa từJonesboro vềbáo tin.
Anh ta dừng lại khi tới gần nàng, thởchẳng ra hơi. Scarlett không nói gì cả, chỉnhìn đăm đăm anh ta.
−Ông Lincoln đã ra lệnh mộbinh... Tôi muốn nói là quân tình nguyện... bảy mươi lăm ngàn người!
Lại cái ông Lincoln, đàn ông không thểnghĩđến những chuyện gì khác nữa sao? Các tên ngốc nghếch nầy tưởng sẽlàm mình cảm xúc khi nói vềmấy cái trò chơi khăm của ông Lincoln, trong khi trái tim mình tan nát và thanh danh kểnhưhoen ố.
Charles chăm chú nhìn nàng . Mặt nàng trắng bệch nhưmàu giấy, mắt long lanh nhưhai viên ngọc bích. Anh chưa bao giờnhìn thấy sắc diện của cô gái nào rực lửa đến nhưthế, cũng chưa hềthấy mắt người nào long lanh nhưvậy.
−Xin lỗi, tôi vụng vềquá, đáng lẽtôi phải nói từtừ. Tôi quên mất là phụnữrất yếu ớt. Tôi rất tiếc đã làm cô bịkhích động nhưthế. Cô có cảm thấy sắp bịngất không? Đểtôi đi tìm một ly nước...
Scarlett cười gượng gạo:
−Cám ơn, tôi không sao đâu.
Charles nắm tay nàng :
−Chúng ta có thểra băng ngồi?
Nàng gật đầu và Charles cẩn thận dìu nàng xuống thềm. Cảhai đi qua sân cỏtới chiếc ghếdài bằng sắt đặt bên cây sồi to nhứt ởsân trước. Anh ta nghĩthầm "đàn bà mỏng manh và yếu đuối quá, mới nghe nói tới chiến tranh và những chuyện tàn nhẫn là ngất xỉu". Ý nghĩnầy khiến anh ta tựthấy có nam tính hơn và anh càng lịch sựgấp đôi khi đỡnàng ngồi xuống. Scarlett trông nhưmất hồn và có vẻgì man dại trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng khiến tim anh nhảy mạnh. Có lẽnàng buồn vì nghĩrằng mình sắp phải chiến đấu! Không, nghĩvậy là quá tựphụ. Nhưng tại sao mặt nàng lại lạlùng nhưthếkia? Tại sao tay nàng run lên sờmó chiếc khăn ren? Và tại sao hàng mi óng ánh của nàng... lại chớp nhanh nhưnhững cô gái mà anh ta đã đọc trong tiểu thuyết, chớp mắt vì rụt rè và yêu thương.Anh ta hắng giọng ba lần đểnói nhưng lần nào cũng nghẹn lời. Anh ta chớp mắt tránh cái nhìn nhưxuyên suốt mặt anh, nhưng dường nhưcái nhìn đó không phải là đểthấy anh.Scarlett suy nghĩthật mau, một ý tưởng và một kếhoạch vừa được phác hoạtrong đầu:
"Hắn có tiền, không còn cha mẹvà lại sống ởAtlanta. Nếu mình lấy hắn ngay, điều đó sẽchứng tỏcho Ashley biết rằng mình không cần gì đến y, mình chỉtán tĩnh y cho vui vậy thôi. Và hơn nữa, điều đó có thểgiết chết Honey. Nó sẽchẳng bao giờkiếm được thằng con trai nào khác và mọi người sẽcười cho tới chết. Và việc đó sẽcũng làm khổsởMelanie, vì cô ta thương Charles vô cùng, nó còn làm cho Stuart và Brent..."
Nàng hoàn toàn không hiểu tại sao nàng có ý muốn làm đau đớn anh em Tarleton nếu không phải vì họcó mấy cô em hiểm độc . Nàng nghĩtiếp :
"Và họsẽtức sôi lên khi mình tới viếng họtrong một cổxe lộng lẫy, với hàng lô y phục đẹp đẽ, ngoài ra mình còn có một ngôi nhà của riêng mình . Và họkhông bao giờ, không bao giờcòn cười mình được nữa".
Charles nói, sau mấy lần thu góp can đảm :
−Dĩnhiên là chúng ta phải chiến đấu, nhưng cô đừng băn khoăn, cô Scarlett! Chỉmột tháng là chúng ta sẽtoàn thắng. Vâng, toàn thắng! Tôi không muốn bỏlỡcơhội. Tôi chắc là cuộc dạvũđêm nay sẽchẳng có gì vui vì quân đội phải tập hợp ởJonesboro. Anh em Tarleton đã đi loan tin rồi. Tôi biết rằng các bà sẽhối tiếc.
−Ồ!
Scarlett kêu lên, muốn nói gì hơn nữa, nhưng nhận thấy thếcũng đủrồi .Nàng đã bình tĩnh lại và trí óc đã linh mẩn. Một lớp sương lạnh giá phủlên cảm giác của nàng. Nàng nghĩrằng kểtừnay nàng sẽkhông còn tìm được một xúc động ấm áp nào nữa cả. Tại sao không lấy cậu trai xinh xắn và thẹn thùng nầy? Hắn cũng đàng hoàng nhưmọi người và nàng có cần gì đâu. Không, nàng sẽkhông bao giờquan tâm đến chuyện gì nữa, dầu cho có sống đến chín mươi tuổi.
−Tôi không thểquyết định được là nên đi với ông Wade Hampton trong quân đoàn Nam Carolina hay gia nhập Vệđội Atlanta.
−Ồ!
Scarlett lại kêu lên và lần nầy mắt họgặp nhau. Và chính Charles bịchớp mắt.
−Cô sẽđợi tôi, phải không Scarlett? Chỉ... chỉcó Thượng đếmới biết là cô sẽđợi tôi cho tới khi chúng ta đánh bại tụi Yankee!
Anh nói nhưkhông thởđược, quan sát vành môi mỉm lại của nàng, lần đầu tiên nhìn rõ khóe miệng đó và suy nghĩchẳng biết nếu hôn được thì sẽra sao. Bàn tay ướt đẫm mồhôi của nàng bỗng chui vào lòng bàn tay Charles:
−Tôi không muốn đợi.
Nàng nói trong khi ánh mắt mờđi. Charles níu lấy tay nàng, miệng há hốc. Nhìn Charles qua đôi mắt mởhé, Scarlett thờơnghĩrằng anh ta giống nhưmột con ếch. Charles lắp bắp nhiều lần, ngậm miệng lại rồi mởra, và mặt lại đỏtía lên:
−Cô có thểyêu tôi không?
Scarlett im lặng nhưng nhìn xuống, và Charles sửng sờchẳng biết phải làm sao trong hoàn cảnh vừa sung sướng tột cùng vừa bối rối. Có lẽmột người đàn ông không nên hỏi một cô gái nhưvậy. Trảlời một câu hỏi nhưthếcó lẽkhông được đoan trang lắm, đối với một cô gái. Chưa bao giờcó can đảm trong một tình cảnh nhưvậy, Charles không biết phải làm sao. Anh ta muốn la hét lên, muốn ca hát, muốn hôn nàng và muốn nhảy nhót trên bãi cỏrồi kếđó chạy đi khoe tất cảmọi người, da trắng lẫn da đen, rằng nàng yêu anh. Nhưng anh ta chỉsiết chặt tay nàng cho tới khi những chiếc nhẫn của nàng lún vào thịt.
−Chúng mình sẽlàm lễcưới sớm hơn, phải không, cô Scarlett?
−Ừm!
Nàng vừa đáp, vừa vân vê vạt áo .
−Chúng ta sẽcùng làm hôn lễmột lượt với Mela...
−Không!
Nàng nói thật mau, mắt nàng long lên nhìn anh ta một cách gớm ghiếc.Charles biết mình lại sai lầm lần nữa . Dĩnhiên, cô gái ao ước lễcưới của riêng họ... không thểchia xẻvinh quang cho ai. Nàng thật độlượng nên dễtha thứsựvụng vềcủa anh. Chỉcần trời tối hơn một chút, anh ta sẽcó thêm can đảm trong bóng tối đểcó thểhôn tay nàng và nói những điều mà anh khao khát từlâu.
−Lúc nào tôi có thểnói với ba cô ?
−Càng sớm, càng tốt .
Nàng trảlời, hy vọng anh ta sẽnới lỏng tay ra trước khi nàng bảo anh ta buông.Charles nhảy cỡn lên, và trong một lúc nàng tưởng rằng anh ta sẽnhào lộn, trước khi trởlại vẻtrang nghiêm. Anh ta nhìn xuống nàng một cách nồng nàn, trái tim giản dịcủa anh ta nhưlồlộtrên đôi mắt. Nàng chưa hềthấy ai nhìn nàng nhưvậy bao giờ, và chẳng bao giờcòn ai nhìn nàng nhưvậy nữa, nhưng trong sựthờơkỳ dịcủa nàng, nàng chỉnghĩanh ta giống nhưmột con bê.Charles mỉm cười thích thú:
−Tôi sẽđi tìm ba cô ngay bây giờ. Tôi không thểđợi được nữa. Tha lỗi cho tôi nghe... cưng!
Sựsay đắm đã tới rất khó khăn nhưng khi đã nói được một lần, anh ta lặp lại với sựthích thú.Nàng trảlời:
−Vâng, tôi sẽđợi ởđây. Chỗnầy mát và đẹp quá.
Charles băng qua sân cỏvà mất hút trong ngôi nhà. Scarlett ngồi lại một mình dưới gốc cây sồi xào xạt. Từchuồng ngựa, đàn ông túa ra liên tiếp, bọn hầu cận da đen chạy sau chủcủa chúng. Anh em Munroe phe phẩy nón nhưng vẫn phóng nhưbay. Anh em Fontaine và Calvert theo sau reo hò ầm ĩ. Bốn anh em Tarleton vượt qua sân cỏnơi nàng ngồi và Brent la lớn:
−Má sẽcho chúng tôi ngựa. Di-ai-i!
Từng mảng cỏbịbốc lên khi họvượt qua, đểnàng lại một mình.Ngôi nhà trắng với những thân cột cao vút trước mặt nàng hình nhưtránh né nàng với một vẻtrang trọng xa vời. Nó chẳng bao giờlà ngôi nhà của nàng. Ashley chẳng bao giờôm nàng bước lên thềm nhà trong chiếc áo cô dâu nữa. Ồ! Ashley! Ashley! Em đã làm gì? Tận đáy lòng bên dưới lớp kiêu hãnh vừa bịxâm phạm và những tập quán lạnh lùng của nàng, một cái gì gợi dậy sựxót xa. Một ý niệm trưởng thành bắt đầu chớm nở, mạnh hơn lòng tựkiêu hay ích kỷcủa nàng. Nàng yêu Ashley, nàng biết rõ là nàng yêu chàng và nàng chẳng bao giờthấy rõ ràng điều đó bằng lúc nàng nhìn Charles mất hút nơi khúc quanh của con đường sỏi đá.