đối với những người như Timokhin, vv… là những người hoàn toàn mới mẻ
đối với chàng và thuộc một giới khác, những người không thể nào hiểu
chàng cũng như không thể nào biết được quá khứ của chàng; trái lại, mỗi khi
chàng đứng trước một người bạn cũ, những người trong bộ tham mưu, thì
thái độ của chàng thay đổi hẳn: chàng đâm ra khó chịu, hay châm chọc, mỉa
mai và khinh người. Tất cả những gì nhắc chàng nhớ đến quá khứ đều làm
cho chàng bực bội, và chính vì vậy, trong những quan hệ của chàng với cái
thế giới cũ ấy chàng chỉ cố gắng làm sao cho khỏi bất công và làm trờn
nhiệm vụ của mình.
Thực vậy trước mắt công tước Andrey, tất nhiên đều hiện ra dưới một ánh
sáng âm u, ảm đạm, nhất là từ ngày mùng sáu tháng tám, sau khi quân ta bỏ
Smolensk (theo ý chàng người ta phải và có thể bảo vệ thành phổ này) và
sau khi cha nàng, tuy đang ốm vẫn phải chạy về Moskva vứt bỏ lại cái điền
trang Lưxye Gorư yêu quý của ông, nơi mà ông đã tốn bao nhiêu công phu
xây dựng và khai khẩn để cho người ta cướp phá. Tuy thế, nhờ có trung
đoàn, chàng vẫn có thể nghĩ đến một vấn đề khác, hoàn toàn không liên quan
đến những vấn đề chung: nghĩ đến trung đoàn của chàng.
Ngày mồng mười tháng Tám, đạo quân trong đó có trung đoàn của chàng
đến gần ngang Lưxye Gorư. Cách đây hai ngày trước công tước Andrey
nhận được tin cha chàng, con chàng và em gái chàng đã đi Moskva. Mặc dầu
chàng không có việc gì phải làm ở Lưxye Gorư, nhưng vì chàng vốn có cái
thói muốn làm cho nỗi buồn bực của mình càng thêm gay gắt, nên chàng
quyết định thế nào cũng phải ghé qua Lưxye Gorư.
Chàng ra lệnh đóng yên cương và rời khỏi nơi trung đoàn trú quân, đi
ngựa về làng cũ, nơi chàng đã ra đời và sống qua thời thơ ấu