không tài nào ngăn cấm họ được. Ba trung đoàn đã nghỉ đêm ở đây, nhất là
lính long kỵ binh. Tôi đã ghi cấp bậc và tên họ viên sĩ quan chỉ huy để làm
đơn khiếu nại.
- Còn ông, ông định làm gì ở đây? Nếu quân địch đến đây thì ông có ở lại
không? - Công tước Andrey hỏi.
Alpatyts quay mặt về phía công tước Andrey và nhìn chàng một lát rồi
bỗng đưa một cánh tay lên trời với một cử chỉ trang nghiêm và nói:
- Thượng đế xưa nay vẫn che chở cho tôi, xin để ý muốn của Người được
thực hiện.
Một đám nông dân và gia nhân đi trên bồn cỏ cất mũ lại gần công tước
Andrey.
- Thôi! Xin từ biệt. - công tước Andrey cúi xuống nói với Alpatyts. - Ông
cũng đi đi, mang được gì thì mang và bảo mọi người đến Ryazan hay đến
điền trang ngoại thành Moskva.
Alpatyts khẽ ẩy lão ra và phi ngựa dọc theo con đường trong vườn.
Trước nhà ủ cây, ông già vẫn ngồi điềm nhiên như con ruồi đỗ trên mặt
một người chết, vỗ vỗ chiếc giày da lên cái cốt lồng. Hai đứa con gái nhỏ
gấu váy kéo lên đựng đầy những quả mận vừa mới hái trên những cây mận
trong vườn ủ cây, đang từ đấy chạy ra thì gặp phải công tước Andrey. Trông
thấy ông chủ trẻ tuổi, đứa lớn vẻ mặt hốt hoảng nắm lấy tay đứa nhỏ và cả
hai kéo nhau nấp ra sau cây bạch dương, không kịp nhặt những quả mận
xanh rơi vương vãi trên đất