thấy chúng. Chàng thương hại cho đứa con gái xinh xắn đang khiếp sợ.
Chàng không dám nhìn nó, nhưng đồng thời lại thấy thèm nhìn không sao
nén nổi. Một tình cảm mới mẻ, dịu dàng và đầy sức an ủi tràn vào tâm hồn
chàng khi nhìn những đứa trẻ kia: chàng hiểu rằng trên đời còn có những
quyền lợi khác của con người, hoàn toàn xa lạ đối với những quyền lợi của
chàng và cũng chính đáng như vậy. Hai đứa hé kia chi khát khao mong mói
có một điều là mang những quả mận xanh kia đi ẩn nốt mà không bị người ta
bắt, và công tước Andrey cũng cùng hai đứa bé cầu mong như vậy. Chàng
không thể nào ngăn cấm mình không nhìn chúng một lần nữa. Cho rằng
mình đã thoát vòng nguy hiểm, chúng nhẩy ra khỏi nơi ẩn nấp và hai tay túm
chặt lấy gấu áo, miệng reo lanh lảnh, chúng vui vẻ chạy tung tăng trên bãi cỏđể lộ hai đôi chân trần nhỏ bé rám nắng