Sau khi rời khỏi con đường cái lớn đầy bặm bụi mà quân đội đang hành
quân, công tước Andrey cảm thấy trong người hơi mát mẻ đôi chút. Nhưng
vừa đi khỏi Lưxye Gorư được một quãng đường ngắn, chàng lại ra đường cái
và bắt gặp trung đoàn của mình đang dừng lại nghỉ ở cạnh con đê đắp bên
một cái ao nhỏ. Bấy giờ là hai giờ chiều. Mặt trời, một quả cầu đỏ rực ở
trong đám bụi mù, đốt cháy lưng người ta qua lớp áo đen. Lớp bụi vẫn im
lìm lơ lửng trên đám quân vì bây giờ họ đã dừng lại nói chuyện bô bô.
Không một ngọn gió thoảng qua. Trong khi đi dọc theo bờ đê, công tước
Andrey cảm thấy mùi bùn và hơi mát của cái ao bốc lên. Chàng muốn ngâm
mình xuống nước, dù nó bẩn đến đâu cũng mặc. Chàng ngoái cổ nhìn lại
phía ao nơi có tiếng reo cười đưa lại. Nước ao nhỏ đục ngầu, đầy những bèo,
hình như dâng đến ba mươi phân và tràn ngập con đê vì nó đầy những binh
sĩ đang lội dưới nước, thân hình trần truồng trắng lôm lốp, tay, cổ và mặt đều
đỏ như gạch. Tất cả cái mớ thịt người trắng hếu và trần truồng ấy đang reo
cười và vùng vẫy dưới cái ao bẩn thỉu, chẳng khác gì một mớ cá chen chúc
nhau trong một cái bình tưới. Cảnh tắm rửa này xem ra rất vui, cho nên nó
lại càng gợi cho người ta những ý nghĩ buồn bã.