ai cả. Một nữ tỳ đến cạnh cửa báo là có Alpatyts xin lệnh lên đường (lúc bấy
giờ Alpatyts chưa nói chuyện với Dron).
Tiểu thư Maria đang nằm trên đi-văng, nhổm dậy trả lời qua cánh cửa
đóng là nàng sẽ không bao giờ đi đâu cả và yêu cầu người ta để nàng được
yên.
Các cửa sổ buồng nàng trông về phía tây. Nằm trên đi-văng mặt úp vào
tường, tay mân mê cái cúc trên gối da, nàng chỉ nhìn thấy cái gối ấy và
những ý nghĩ rối ren của nàng chỉ tập trung vào một điều: cái chết không sao
bù đắp lại được, và sự xấu xa, hèn hạ của tâm hồn mình mà trước kia nàng
không hề biết: nhưng đã lộ ra ngoài thời gian cha nàng ốm. Nàng muốn cầu
nguyện, nhưng không dám; trong tâm trạng lúc bấy giờ, nàng không dám
thưa gửi cầu xin Thượng đế cả. Nàng cứ nằm yên như thế một hồi lâu.
Mặt trời đã xuống thấp phía sau nhà, và qua các cửa sổ mở rộng, ánh tà
dương chiếu sáng gian buồng và một phần chiếc gối da mà nàng đang nhìn.
Dòng tư tưởng của nàng bỗng gián đoạn.
Nàng nhổm dậy như cái máy, sửa lại mái tóc, đứng lên và đến gần cửa sổ,
vô tình hít ngọn gió mát nhẹ của buổi chiều quang đãng nhưng lộng gió.
“Phải, bây giờ mày tha hồ mà ngắm cảnh trời chiều! Cha mất rồi chẳng
còn ai quấy rầy nữa”. - Nàng tự nhủ rồi ngồi phịch xuống một cái ghế và cúi
đầu tỳ xuống thành cửa sổ