hôn lên đầu nàng.Nàng ngẩng lên. Đó là cô Burien, mặc áo tang đen có viền
ren trắng. Cô Burien nhẹ nhàng bước đến, thở dài ôm hôn công tước tiểu thư
Maria, rồi bỗng khóc nức nở. Tiểu thư Maria liếc nhìn cô Burien. Nàng nhớ
lại tất cả những cuộc xung đột cũ tất cả lòng ghen tức của nàng đối với cô
Burien; nàng cũng nhớ lại rằng sau này, cha đã thay đổi hẳn thái độ đối với
cô ta, không thể chịu được sự có mặt của cô ta, cho nên nàng tự nhủ rằng
những điều mà trong thâm tâm nàng trách móc cô ta thật là bất công. “Vả lại
mình đã mong cha chết thì còn có thể phán xét ai được nữa” - nàng thầm
nghĩ.Bỗng nàng nghĩ đến tình cảnh cô Burien, mà ít lâu nay nàng không cho
gặp mặt nhưng vẫn phải lệ thuộc nàng, và phải ở nhờ ăn gửi nhà người. Và
nàng thấy thương hại con người ấy. Nàng nhìn cô, một cái nhìn thăm hỏi dịu
dàng, và chìa tay cho cô ta. Cô Burien liền bật tiếng khóc, cầm tay nàng mà
hôn, rồi nói đến nỗi thương tâm của nàng và cùng nàng chia sẻ nỗi thương
tâm ấy. Cô ta nói rằng niềm an ủi độc nhất trong nỗi buồn của cô ta là tiểu
thư. Cô ta nói tất cả những hiểu lầm trước kia đều phải xóa sạch trước nỗi
đau thương lớn lao này, rằng cô ta tự thấy lương tâm trong sạch trước tất cả
mọi người và ở trên kia trông xuống. Người cũng tỏ tấm lòng thương yêu và
biết ơn của cô. Công tước tiểu thư nghe mà không hiểu cô ta nói gì, nhưng
chốc chốc lại liếc nhìn và lắng tai nghe giọng nói của cô.