của tiểu thư thật là hiểm nghèo về hai mặt. Em cũng hiểu là xưa nay tiểu thư
không bao giờ có thể nghĩ đến mình, nhưng vì lòng yêu mến tiểu thư mà em
phải nghĩ đến việc ấy cho tiểu thư… Tiểu thư đã gặp Alpatyts chưa? Ông ta
đã trình bày về việc khởi hành chưa?
Công tước tiểu thư Maria không đáp. Nàng không hiểu là ai phải đi và đi
đâu. Nàng nghĩ:”Làm sao có thể lo toan việc gì bây giờ? Chẳng phải rồi mọi
việc rồi cũng đến thế cả thôi sao?” và nàng không đáp.
- Maria thân yêu - Cô Burien lại nói - Tiểu thư có biết là nguy đến nơi rồi
không? Quân Pháp đang vây quanh chúng ta; bây giờ mà đi thật là nguy
hiểm. Đi thì thế nào cũng bị bắt mất và có Chúa mới biết được…
Công tước tiểu thư Maria nhìn cô ta mà chẳng hiểu là cô ta nói gì.
- Ồ! Giá có ai biết bây giờ đối với tôi dù có thế nào cũng được!- Nàng
nói. - dĩ nhiên dù có thế nào tôi cũng không muốn bỏ người mà đi…
Alpatyts có nói với tôi về việc đi đứng gì đấy… Cô thu xếp với ông ta, tôi thì
không thể làm gì được, mà cũng không muốn gì cả không muốn gì cả…