ngày mai; nhưng em nghĩ rằng bây giờ nên ở lại thì hơn. Vì, Maria thân yêu
ạ, phải công nhận rằng dọc đường mà sa vào tay quân địch hay vào tay nông
dân nổi loạn thì thật là khúng khiếp.
Cô Burien rút từ cái túi con ra một tờ hiệu triệu, in trên một thứ giấy khác
hắn thứ giấy thường dùng để in các văn kiện Nga, đó là tờ hiệu triệu của
tướng Pháp Ramo khuyên dân chúng đừng bỏ nhà mà đi, và cam đoan với họ
là các nhà chức trách khác sẽ ủng hộ họ một cách chu đáo. Cô Burien đưa tờ
giấy cho công tước tiểu thư và nói thêm:- Em nghĩ là nên ngỏ lời với vị tướng này; chắc chắn là người ta đối với
tiểu thư phải có sự kiêng nể xứng đáng với địa vị tiểu thư.
Công tước tiểu thư Maria đọc tờ giấy, và mếu máo khóc lên, nhưng mắt
ráo hoảnh.
- Cô lấy tờ này ở đâu? - Nàng hỏi.
- Chắc là nghe tên em, họ đoán rằng em là người Pháp. - Cô Burien đỏ
mặt đáp