mở toang, lắng tai nghe tiếng nông dân nói từ dưới làng vọng lên, nhưng
không hề nghĩ đến họ. Nàng cảm thấy dù cố gắng đến đâu nàng cũng không
thể hiểu được họ. Lúc nào nàng cũng chỉ nghĩ đến một điều, đến nỗi khổ của
nàng và cái này đã bị những nỗi lo lắng về hiện tại gạt ra một bên cho nên
nay đã trở thành dĩ vãng.
Bây giờ thì nàng có thể nhớ lại, có thể khóc và cầu nguyện. Gió đã ngừng
thổì từ khi mặt trời lặn. Trời đêm thanh vắng và mát mẻ. Đến nửa đêm,
những tiếng nói im dần, một con gà cất tiếng gáy, vành trăng tròn hiện lên từ
phía sau rặng bồ đề, một làn sương khói trắng dục và mát mé bốc lên, tòa
nhà và thôn xóm đều chìm trong im lặng.
Lần lượt nàng thấy diễn lại những hình ảnh của mấy ngày vừa qua: cơn
bệnh và những phút cuối cùng của cha nàng. Với một niềm vui đượm buồn,
nàng nhớ lại những hình ảnh ấy, nàng chỉ xua đuổi những hình ảnh ghê sợ
cuối cùng, hình ảnh cái chết của cha nàng; nàng thấy mình không đủ can
đảm thấy lại nó, dù là bằng tưởng tượng, trong giờ phút thanh tĩnh và huyền
ảo này của đêm khuya. Và những hình ảnh ấy hiện lên trước mắt nàng rõ rệt,
nhiều chi tiết, đến nỗi nàng tưởng đó là những sự việc diễn ra trong thực tế
khi thì diễn ra trong quá khứ, khi thì sẽ diễn ra trong tương lai.