bệnh quật ngã: người ta xốc nách dìu công tước từ vườn vào nhà và công
tước thì mấp máy đôi môi nhưng lưỡi líu lại không nói nên lời, đôi lông mày
bạc trắng giật giật, đôi mắt nhìn nàng rụt rè, lo lắng.
“Lúc đó cha đã muốn nói với mình điều mà cha nói trước khi mất - nàng
nghĩ. Cha vẫn nghĩ đến điều mà cha nói với mình”. Và bây giờ nàng nhớ lại
cặn kẽ cái đêm ở Lưxye Gorư trước khi công tước lại lên cơn; cái đêm mà
nàng linh cảm thấy tai họa có thể xảy ra và nàng đã làm trái ý cha, cứ ở lại
bên cạnh ông cụ. Đêm ấy không ngủ được, nàng rón rén bước xuống gác,
đến gần cánh cửa phòng ủ hoa là nơi công tước nghỉ, và lắng tai nghe tiếng
nói của cha. Giọng mệt nhọc, công tước nói với Tikhôn về miền Krym, về
những đêm hè, về nữ hoàng. Rõ ràng công tước đang cần nói chuyện. Lúc ấy
nàng đã nghĩ và bây giờ nàng lại nghĩ: “Tại sao cha không gọi mình vào?