nói câu ấy cha nghĩ gì? Bây giờ thì cha nghĩ gì? - Và như để đáp lại, nàng
thấy hiện lên khuôn mặt của cha buộc chiếc khăn trắng, nằm trong quan tài.
Khi nàng sờ vào người cha và nhận thấy rằng đó không những không phải là
cha nàng nữa mà là một vật gì huyền bí và ghê rợn, nàng đã khiếp sợ; bây
giờ nỗi khiếp sợ ấy lại trở về chiếm lấy lòng nàng. Nàng muốn nghĩ đến việc
khác, nàng muốn cầu nguyện, nhưng nàng không thể làm gì được. Đôi mắt
mở to, nàng nhìn ánh trăng sáng và những bóng tối từ các đồ vật hắt xuống,
tưởng chừng chỉ giây phút nữa sẽ thấy hiện lên khuôn mặt đã chết của cha và
tự thấy như bị trói chặt vào cõi tĩnh mịch đang bao phủ lên cả tòa nhà.
Nàng thì thầm: “Dunyasa” rồi kêu lên một tiếng khủng khiếp: “Dunyasa”
Nàng cố dứt mình ra khỏi cảnh tĩnh mịch và chạy xô về phía buồng các đầy
tớ gái: u già và các đầy tớ gái vội chạy ra đón nàng