ngồi thừ người ra như người mất hồn. Nàng không hiểu chàng là ai, tại sao
chàng đến đây và rồi sẽ xảy ra việc gì? Trông thấy vẻ mặt người Nga, nhìn
cử chỉ, dáng điệu, nghe những lời chào hỏi đầu tiên của chàng, và nhận ra
rằng đây là người cùng giới với mình, nàng nhìn chàng với đôi mắt sâu xa và
trong sáng rồi bắt đầu nói, giọng ngắt quãng và run run vì xúc động. Roxtov
thấy ngay trong cuộc gặp gỡ này có một cái gì ly kỳ như tiểu thuyết. Vừa
nhìn nàng, vừa nghe câu chuyện rụt rè của nàng, chàng nghĩ thầm: “Một
thiếu nữ không người bảo vệ, nặng gánh đau thương, lại một thân một mình
giữa đám nông dân thô lỗ đang nổi loạn, có thể bị chúng tha hồ hành hung!
Số phận lạ lùng nào đã đưa ta đến chốn này! Và dịu dàng biết bao, cao quý
biết bao dung mạo và phong thái của nàng”.
Đến khi nàng nói rằng những việc đó đã xảy ra sau lễ an táng phụ thân
nàng chỉ có một ngày, giọng nàng run lên. Nàng quay mặt đi nhưng rồi e
rằng Roxtov nghĩ là nàng có ý muốn làm cho chàng thương hại, nàng nhìn
chàng có ý lo sợ và dò hỏi. Roxtov rưng rưng nước mắt. Công tước tiểu thư
Maria trông thấy và đưa đôi mắt trong sáng nhìn chàng, cái nhìn chan chứa
lòng cảm kích, khiến người ta quên hẳn những nét không đẹp trên mặt nàng.
Roxtov đứng dậy nói: