cáo từ tướng quân, - rồi ông ta quay ngựa vào cổng đi qua trước mặt công
tước Andrey và Denixov.
Sau lưng vị tổng tư lệnh, quân sĩ còn reo: “Ura! Ura! Ura!”.
Từ dạo gặp công tước Andrey lần cuối, Kutuzov lại càng béo thêm ra,
bụng càng to thêm, người ngập dưới những lớp mỡ. Nhưng con mắt chột và
cái sẹo mà công tước Andrey biết rất rõ, cùng vẻ mặt mệt mỏi và dáng người
đặc biệt của ông ta đều vẫn như cũ.
Kutuzov mặc chiếc áo đuôi én nhà binh, trên vai đeo chiếc roi ngựa buộc
vào một sợi dây da mảnh, ngồi chễm chệ và thân hình lắc lư nặng nề trên
lưng con ngựa bé nhỏ.
Bước vào sân, ông chúm môi thở “phuỳ… phuỳ… phuỳ” khe khẽ. Gương
mặt phản chiếu vẻ thích ý của một người định nghỉ ngơi sau khi làm xong
một việc miễn cưỡng, ông ta rút chân trái khỏi bàn đạp, cố nhún toàn thân
mới nhấc được ống chân đưa qua lưng ngựa, mặt mày nhăn nhó vì phải lấy