người cô-dắc và sĩ quan phụ tá đang đến đỡ.
Đứng thẳng người lên, Kutuzov đưa đôi mắt nhăn nheo nhìn quanh, trông
thấy công tước Andrey nhưng rõ ràng là không nhận ra chàng, rồi với dáng
đi chúi mình ra trước, ông bước lên thềm.
Vẫn thở “phuỳ… phuỳ… phuỳ”, ông đưa mắt nhìn công tước Andrey một
lần nữa. Và như ta thường thấy ở các cụ già, tuy đã nhận rõ nét mặt của
chàng nhưng phải đến mấy giây sau ông mới nhớ ra được chàng là ai.
- A, chào công tước, chào anh bạn, vào đây… - Ông ta quay lại nói một
cách mệt mỏi rồi nặng nề bước lên thềm khiến mấy bậc gỗ kêu cót két dưới
sức nặng của ông. Cởi khuy áo ra, Kutuzov ngồi lên một chiếc ghế dài nhỏ
trên thềm.
- Thế nào, ông cụ thân sinh mạnh khỏe chứ?