- Ta nói cho anh nghe và phải làm gì và ta thì sẽ làm gì. Đừng hồ nghi,
anh bạn ạ! - Ông ta dừng lại một lát rồi chậm rãi nói tiếp - Thì đừng làm!
Thôi tạm biệt anh nhé; hãy nhớ rằng ta chia sẻ nỗi tang tóc của anh với tất cả
tấm lòng của ta, và, với anh, ta chẳng phải là Điện hạ, là công tước, là tổng
tư lệnh gì gì cả, với anh, ta là một người cha. Anh cần gì cứ đến gặp thẳng ta.
Chào anh.
Lại một lần nữa Kutuzov ôm hôn công tước Andrey. Và chàng chưa ra
khỏi cửa đã nghe ông ta thở dài một tiếng dìu dịu rồi cầm lấy cuốn tiểu
thuyết “Các hiệp sĩ Thiên Nga” đang đọc dở của bà De Genlis.
Không hiểu tại sao, và việc ấy xảy ra như thế nào, mà sau khi nói chuyện
với Kutuzov, công tước trở về trung đoàn rất yên tâm và cách diễn biến
chung của chiến sự cũng như về con người đã được giao nắm cả vận mệnh
của cuộc chiến tranh; tại sao và như thế nào thì chính chàng cũng có thể cắt
nghĩa được. Chàng nhận thấy ông già ấy không hề có chút yếu tố cá nhân
nào, hình như ông ta chỉ còn lại những thói quen tình cảm; và thay thế cho trí
tuệ (cái trí tuệ thu nhập các sự kiện để rút ra những kết luận) ông ta chỉ có
cái khả năng quan sát điềm tĩnh diễn biến của sự việc; càng thấy thế, công
tước Andrey càng tin tưởng là mọi việc sẽ tốt lành. “Ông ta sẽ không đưa
vào một cái gì của riêng mình cả, không sáng kiến cái gì không mưu đồ cái