việc đâu vào đấy sẽ không ngăn một việc có ích nào và sẽ không cho phép
xảy ra một việc có hại nào. Ông ta hiểu là có một cái gì còn mạnh hơn và
quan trọng hơn ý chí của ông ta nữa, đó là cái tiến trình của tất yếu của biến
cố, và ông ta biết nhìn, biết thấy tầm quan trọng của các biến cố, và nhờ thế
biết tránh không để cái ý chí của mình vốn đã hướng về việc khác lại can
thiệp vào đấy. Và nhất là - Andrey nghĩ - Người ta tín nhiệm ông ta, vì ông
ta là người Nga, mặc dù học tiểu thuyết của bà Đờ Genlis và dùng những câu
tục ngữ Pháp; đó là vì giọng ông run run khi nói “Đấy, người ta đã đưa
chúng mình đến nông nỗi này”; đó là vì ông ta rơm rớm nước mắt khi quả
quyết là “sẽ cho chúng ăn thịt ngựa”. Chính cảm giác ấy, cái cảm giác chung
có phần mơ hồ của tất cả mọi người là cơ sở khiến cho mọi người đã đồng
thanh hưởng ứng nhất trí tán thành việc quốc dân công cử Kutuzov giữ chức
tổng tư lệnh, ngược lại với ý triều đình.