trên tự nhủ: “Nếu xếp được, thì… Thì thế nào?”
Chàng chưa kịp quyết định, thì sau cánh cửa phòng làm việc đã nghe
tiếng nói của cô nữ công tước lớn tuổi nhất đang hỏi xem có vào được
không.
- Thì như thế có nghĩa là ta phải vào quân đội, - Piotr nói tiếp. - Mời vào,
mời tiểu thư vào. - chàng nói thêm với nữ công tước.
(Chỉ còn một mình cô chị, cô nữ công tước có cái lưng quá dài và khuôn
mặt như hóa đá là hãy còn ở trong nhà Piotr; hai cô em đã lấy chồng).
- Xin anh tha tôi cho, anh ạl, tôi đường đột vào đây, - cô ta nói với giọng
xúc động và có ý trách móc - Thì cuối cùng cũng phải quyết định thế nào
chứ! Chứ thế này thì còn ra làm sao nữa? Mọi người đều bỏ Moskva đi hết,
dân chúng thì đang nổi loạn, sao chúng ta vẫn ở lại.