giọng bông đùa quen thuộc mà chàng vẫn dùng khi nói với cô ta, mặc dù xưa
nay chàng vẫn ngượng nghịu khi phải đóng vai trò ân nhân trước mặt nữ
công tước.
- Phải, ổn cả đấy… ổn lắm đấy! Hôm nay bà Varvara Ivanovna vừa kề
cho tôi nghe chuyện quân ta đã chiến đấu oanh liệt ra sao. Thật đáng cho ta
tự hào. Còn dân thì nổi loạn hẳn hoi rồi, họ không còn chịu nghe ai nữa;
ngay cả bọn đầy tớ gái của tôi cũng đâm ra ngang bướng rồi. Cứ thế này thì
chẳng bao lâu nữa họ sẽ đánh đập chúng ta cho mà xem. Không đi ra được
nữa. Và cái chính là chỉ nay mai quân Pháp sẽ vào đây, thế thì ta còn đợi cái
gì nữa cơ chứ! Tôi chỉ xin một điều thôi anh ạ, - nữ công tước nói, - Xin anh
cho xe đưa tôi về Petersburg. Dù sao tôi cũng không thể sống dưới quyền
Bonaparte được đâu