lại. Quân cô-dắc, bộ binh, kỵ binh, xe tải, xe hòm đạn, súng đại bác nhan
nhản khắp nơi. Piotr chỉ nóng lòng cố sao đi thật nhanh, và chàng càng đi xa
Moskva, càng chìm sâu vào cái biển quân lính này thì lòng chàng lại càng
tràn ngập một cảm giác bồi hồi lo lắng và một cảm giác vui mừng mới mẻ
mà chàng chưa từng cảm thấy bao giờ. Đó là một cái cảm giác giống cái cảm
giác nhất thiết phải làm một việc gì và hy sinh một cái gì mới được. Bây giờ
chàng có một cảm giác dễ chịu khi nhận thức rằng tất cả gì làm nên hạnh
phúc của con người, cảnh sinh hoạt tiện nghi, sự giàu sang, và ngay cả cuộc
sống nữa, cũng đều là những điều nhảm nhí, giá có thể vứt bỏ đi để nhận
thức được, mà cũng không cố gắng nhận thức xem mình thấy vui sướng đặc
biệt trong khi hy sinh tất cả như vậy là vì ai và để làm gì. Chàng không để
tâm đến vấn đề mình muốn hy sinh cho ai, nhưng bản thân sự hy sinh đối với
chàng cũng đã làm nảy sinh một tình cảm vui sướng mới mẻ.