Sống ở nơi đất khách quê người.
Họ đang hát theo điệu một vũ khúc của binh sĩ. Như để họa lại tiếng hát
của họ, nhưng với một niềm vui khác hẳn, những tiếng kim lanh lảnh của hồi
chuông nguyện quyện vào nhau ngân vọng trên không trung. Vả lại thêm
một niềm vui khác vừa sảng bừng trong những tia nắng nóng ran rót xuống
đỉnh đồi đối diện. Nhưng ở chỗ Piotr đứng dưới sườn đồi, cạnh cỗ xe chở
thương binh, cạnh con ngựa đang thở phì phì, thì lại ẩm ướt, âm u và rầu rĩ.
Người lính có cái má sưng vù liếc nhìn những kỵ binh đang hát, lộ vẻ cáu
kỉnh.
- Ô! Cái bọn công tử bột. - anh ta nói, giọng trách móc. - Bây giờ không
những thấy lính tráng mà còn thấy cả nông dân nữa.
Nông dân họ cũng lùa đi, - người lính đứng sau xe nói với Piotr với một
nụ cười buồn buồn. - Lúc này, họ không phân biệt gì nữa… Toàn dân ai ai
cũng muốn đánh giặc, một lời thôi: Moskva. Mọi người chỉ muốn một kết
cục.
Tuy lời lẽ người lính không rõ nghĩa, Piotr cũng hiểu anh ta muốn nói gì,
và chàng g