ngồi trên xe đưa mắt nhìn hai bên đường, tìm những khuôn mặt quen thuộc,
nhưng ở đâu chàng cũng chỉ thấy những khuôn mặt xa lạ của những quân
nhân thuộc nhiều binh chủng khác nhau, ai cũng nhìn cái mũ trắng và bộ
thường phục màu xanh lá cây của chàng, một cách bỡ ngỡ như nhau.
Sau khi đi bộ được bốn dặm, chàng gặp người quen đầu tiên và vui vẻ gọi
ông ta. Người này là một bác sĩ quân y trưởng trong quân đội ông ta ngồi
trên chiếc xe có điềm, cạnh một bác vĩ trẻ tuổi, đi ngược chiều với Piotr.
Nhận ra Piotr, ông ta bảo người cô-dắc làm xà ích cho ông ta cho xe dừng
lại.- Bá tước! Làm sao bá tước lại ở đây?
- Tôi muốn xem xem