Piotr xuống xe và dừng lại nói với bác sĩ rằng chàng muốn dự trận đánh.
Bác sĩ khuyên chàng nên nói thẳng với Điện hạ Tối quang minh.
- Tội gì phải lang thang đây đó trong khi chiến đấu: chẳng ai biết đến
mình cả. - Ông ta vừa nói vừa nói vừa đưa mắt sang người bạn đồng nghiệp
trẻ tuổi - ít nhất thì Điện hạ cũng biết ông và sẽ ân cần tiếp ông. Ông nên
theo lời khuuyên của tôi - bác sĩ nói.
Bác sĩ có vẻ mệt mỏi và vội vàng.
- Thế theo ông… Tôi còn muốn hỏi ông một câu nữa, trận địa quân ta ở
đâu”? - Piotr nói.
- Trận địa ấy à? - bác sĩ nói - Cái đó không phải phần việc của tôi Khi nào
qua Tatarinovo ông sẽ thấy mọi người đào đất dữ lắm. Ông cứ trèo lên ngọn
đồi, đứng đó ông sẽ thấy - bác sĩ nói. - Tôi cũng muốn đưa ông đi, nhưng mà
nói có trời đất tôi ngấy lên đến đây rồi - bác sĩ chỉ lên cổ. - Tôi đến gặp chỉ
huy lữ đoàn đây. Tình hình chúng tôi gay quá, bá tước ạ, đến mai là đánh
nhau rồi. Trong số mười vạn người chiến đấu thì tính xoàng đi cũng phải đến
hai vạn người bị thương. Ấy thế mà chúng tôi không có đủ cáng; không đủ
giường bệnh; không đủ y tá; y sĩ cho sáu nghìn người. Chúng ta có một vạn
xe vận tải; nhưng có phải chỉ cần có thế đâu! Thôi muốn xoay xở thế nào thì
xoay xở