người kia: hoạt bát, mạnh khỏe, trẻ cũng như già, vừa nhìn cái mũ của chàng
với vẻ ngỡ ngàng và vui vẻ, thì ít nhất sẽ có hai vạn người bị thương và tử
trận (và có thể họ chính là những người mà chàng vừa nhìn thấy). “Có thể
đến mai là họ sẽ chết. Làm sao họ có thể nghĩ đến những điều gì khác ngoài
cái chết nhỉ?”
Thế rồi đột nhiên, do một sự liên tưởng huyền bí, chàng hình dung rõ rệt
con đường đi xuống dốc Mozaisk với những xe vận tải đầy thương binh,
tiếng chuông ngựa ngân nga, ánh nắng chênh chếch và bài hát của kỵ binh.
“Những người kỵ binh này sắp ra trận, họ gặp những thương binh trở về,
thế mà họ không nghĩ gì đến những điều đang chờ đón họ, họ vẫn đi qua lại
nháy mắt với thương binh nữa. Trong số này có hai vạn người phải chết, thếmà cái mũ của ta lại làm cho họ ngạc nhiên! Lạ thật!” - Piotr thầm nghĩ trong
khi tiếp tục đi về phía Tatarinovo.