những khóm lá chỗ vàng, chỗ xanh và lớp vỏ cây trắng lấp lánh dưới ánh
mặt trời. “Chết, có thể ngày mai ta sẽ bị giết, ta sẽ không tồn tại nữa… tất cả
những cảnh vật kia vẫn tồn tại nhưng sẽ không tồn tại nữa”. Chàng hình
dung rõ rệt sự vắng mặt của mình trong cuộc sống này. Và những cây bạch
dương với những chỗ sáng và chỗ tối, những đám mây xôm xốp, và những
làn khói lửa trại kia, chàng thấy mọi vật bỗng biến dạng đi, dâm ra dễ sợ vàđầy vẻ dọa nạt. Chàng thấy lạnh cá xương sống. Chàng vụt đứng dậy, bước
ra khỏi kho lúa và bắt đầu đi đi lại lại.
Đằng sau kho lúa có tiếng người nói lao xao.