Một trong những hình ảnh ấy được chàng sung sướng cầm giữ lại một hồi
lâu, chàng thấy lại rõ nét một buổi tối ở Petersburg.
Hôm ấy Natasa, gương mặt say sưa và xúc động, kể cho chàng nghe rằng
mùa hè năm trước, trong khi đi tìm nấm, nàng lạc vào một khu rừng rậm.
Nàng miêu tả một cách rời rạc cánh rừng sâu tĩnh mịch và những cảm xúc
của nàng, những câu chuyện trò của nàng với một người nuôi ong mà nànggặp, và cứ phút phút trong khi kể chuyện nàng lại ngắt lời và nói: “Không,
em không nói được, em kể hỏng mất rồi; anh không hiểu được”. Nhưng công
tước Andrey vẫn cố an ủi nàng, nói rằng chàng hiểu, và quả thực lúc bấy giờ
chàng đã hiểu tất cả những điều nàng muốn nói. Natasa hài lòng với những
lời lẽ mình dùng, nàng cảm thấy không thể nào biểu đạt được cái cảm giác
thi vị say sưa của nàng hôm ấy, những cảm giác mà nàng muốn nói ra cho
hết. “Ông già ấy thật là đáng mến, rừng thì tối… ông ta có những cái…
không, em không biết kể đâu” - nàng nói, mặt đỏ bừng và bối rối. Bây giờ
công tước Andrey mỉm cười, cũng cái nụ cười hớn hở của chàng lúc ấy, khi
nhìn vào mắt nàng. “Ta đã hiểu nàng - công tước Andrey nghĩ thầm - Không
những ta hiểu mà ta còn yêu cái tâm hồn say sưa, chân thành cởi mở, cái tâm
hồn dường như bị thân thế trói buộc, chính cái tâm hồn ấy làm cho ta yêu
nàng… Một tình yêu sao mà đắm đuối, mãnh liệt, tràn đầy hạnh phúc như
vậy