duyên của mình. “Hắn có làm gì cái đó. Hắn không nhìn thấy gì và không
hiểu gì hết. Hắn chỉ nhìn thấy ở nàng một con bé xinh xẻo và tươi tắn, và hắn
cũng chẳng thèm nghĩ đến chuyện gắn bó số phận của hắn với số phận của
nàng nữa. Thế còn ta? Ấy thế mà đến nay hắn vẫn còn sống và vẫn vui vẻ”.
Công tước Andrey, như bị ai châm lửa vào người đứng phắt dậy và lại bắt
đầu đi đi lại lại trước kho lúa.