muốn, Napoléon đến trước bức tranh, làm ra vẻ trầm ngâm và cảm động.
Ông ta cảm thấy những điều ông ta đang nói và làm trong lúc này là những
sự kiện lịch sử! Ông cám thấy rằng việc thích hợp nhất hiện nay ông ta cóthể làm là phải biểu lộ một tình cảm yêu thương hết sức giản dị của một
người cha để làm nổi bật sự vĩ đại của mình đã cho phép đứa con trai lấy quả
địa cầu làm đồ chơi… Mắt ông mờ dịu đi, ông tiến lên một bước, liếc nhìn
một chiếc ghế (người ta lập tức đẩy chiếc ghế đến) rồi ông ngồi xuống trước
bức chân dung. Đoạn ông khoát tay một cái, và mọi người rón rén lui ra để
cho bậc vĩ nhân ngồi một mình với những cảm nghĩ riêng tư của mình.
Sau khi đã ngồi một lát và lấy tay sờ lên những chỗ sơn nổi xù xì trên bức
tranh (bản thân ông cũng không biết sờ như thế để làm gì), ông đứng dậy rồi
gọi De Boxe và viên sĩ quan trực nhật vào.
Ông ra lệnh đưa bức tranh ra đặt trước trướng để cho đội cận vệ lão thành
lúc bấy giờ đang đứng cạnh đấy, được hưởng cái diễm phúc nhìn thấy quốc
vương La Mã, con trai và người thừa kế của hoàng đế mà họ tôn sùng.
- Hoàng đế vạn tuế! Quốc vương La Mã vạn tuế! Hoàng đế vạn tuế! -
Những tiếng reo hò say sưa vang lên.