- "Một ngày dài hơn thế kỷ". Cũng của Avimatov.
Tôi nhấn mạnh chữ Avimatov bằng một giọng hí hửng.
Không để ý đến vẻ "nịnh thần" của tôi, Việt An nheo mắt :
- Như vậy anh không thèm nói chuyện với tôi mấy thế kỷ rồi ?
Tôi thóp bụng lại như tránh một mũi kiếm vô hình, miệng lắp bắp :
- Đâu phải là ... không thèm ! Tại tôi bận.
Việt An nhìn tôi với vẻ thiếu tin tưởng. Nó nói thẳng :
- Tôi biết anh nói dối .
Ánh mắt của nó khiến tôi đâm mất bình tĩnh. Tôi ấp úng :
- Tại tôi bắt chước người Pháp.
Việt An trố mắt :
- Bắt chước người Pháp là sao ?
Suýt một chút nữa là tôi buột miệng khai huỵch toẹt cái "chiến dịch băng giá" của quân sư Hải gầy, cả cái phương châm "suit l'amour, l'amour fuit, fuit l'amour, l'amour suit" phản chủ kia . May sao, đến phút chót tôi định thần lại kịp và nói trớ đi :
- Người Pháp họ hay bận lắm !
Việt An phì cười :
- Tưởng sao ! Bận mà cũng bắt chước ! Anh thật là lãng xẹt !
Chẳng thà để nó chê tôi "lãng xẹt" còn hơn để nó biết kế hoạch "ám muội" của tôi . Nghĩ vậy, tôi nhe răng cười theo .
Sáng hôm sau, thấy Việt An đứng nói chuyện với tôi trong giờ chơi, Hải gầy lên giọng hách dịch :
- Mày thấy chưa ?
- Thấy gì ?
- Còn hỏi nữa ! Thấy kết quả của phương pháp "lạnh lùng" chứ thấy gì !
Tôi chưa kịp đáp, nó đã cười hà hà :
- Tao đã nói ngay từ đầu mà ! Theo tình thì tình trốn, trốn tình thì tình theo, thế giới đã tổng kết rồi !
- Nhưng...
Hải gầy phẩy tay :
- Còn nhưng nhị gì nữa ! Bữa nay Việt An đã phải tới tìm mày trò chuyện chứng tỏ là ...
Tôi nhăn nhó :
- Chứng tỏ cái khỉ mốc ! Sở dĩ bữa nay nó chịu nói chuyện với tao bởi vì hôm qua tao đến nhà nó.
Hải gầy vò đầu :
- Trời ơi, thế này thì hỏng bét !
Sau khi la trời, nó nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện :
- Mày mò tới nhà nó chi vậy ?
- Tao đầu hàng ! - Tôi đành thú thật.
Hải gầy lắc đầu và thở một hơi dài thườn thượt hệt như Dindenault đang tuyệt vọng nhìn đàn cừu của mình lao đầu vào chỗ chết.
Còn Việt An chính là thủ phạm Panurge lừng danh.