−Trời đất!
Scarlett nói thầm một cách bất bình, nàng dùng câu nguyền rủa thích thú nhứt của Gerald và nghĩtiếp:
−Hắn nhìn nhưthể... nhưthểhắn đã thấy mình lúc không mặc áo lót!
Và mặt vênh lên, Scarlett bước lên lầu.Trong phòng ngủ, nơi cất mấy gói áo, nàng thấy Cathleen Calvert đang sửa sang mái tóc trước tấm gương và cắn môi đểcho đỏthắm hơn. Mấy nụhường tươi trên khăn choàng cũng xứng màu má của cô, và đôi mắt màu xanh tím long lanh vì phấn khởi.
Scarlett vừa cốkéo áo nịt cho cao hơn vừa gọi:
−Cathleen, gã thô tục Butler ởnhà dưới là ai vậy?
Cathleen thì thào với Scarlett nhưng vẫn đểmắt dòm chừng phòng kếnơi Dilcey và bà vú của họWilkes đang nói chuyện tầm phào với nhau.
−Bộchịkhông biết sao? Tôi không hiểu tại sao ông Wilkes lại chịu đểcho hắn có mặt ởđây?
Nhưng tại hắn đến thăm ông Kennedy ởJonesboro - mấy chuyện mua bán bông đó mà - và dĩnhiên, ông Kennedy phải mang hắn theo, chẳng lẽbỏhắn ởlại một mình.
−Hắn đã làm chuyện gì không hay hả?
−Hắn không còn được chấp nhận trong giới thượng lưu.
−Thật hả?
−Thật chớ!