Phải nói hồi đó tôi có "uy" với con gái ghê gớm.
Mỗi lần nhớ lại cứ tiếc đứt ruột.
Hôm trước tôi mới dặn Tiểu Li có trò gì hay hay nhớ rủ tôi chơi với thì ngay hôm sau nó rủ liền.
Nó cầm sợi dây thừng huơ huơ trước mặt tôi .
- Anh chơi nhảy dây với em không ?
Tôi bĩu môi :
- Tao thèm vào chơi trò con gái !
Nó "hứ" một tiếng :
- Con trai chơi cũng được vậy !
Tôi nheo mắt :
- Ai bảo mày ?
- Cần gì ai bảo ! Tụi con trai trường em khối đứa chơi nhảy dây !
Tôi liếm môi :
- Thật không ?
- Thật.
- Thật thì chơi .
Nói xong, tôi giật sợi dây thừng trên tay Tiểu Li .
Nó la lên :
- Anh để em nhảy trước cho anh coi .
Tôi hừ mũi :
- Cần gì coi ! Mày làm như tao là ... con nít vậy !
Tôi cầm sợi dây thừng vung lên khỏi đầu, dặn Tiểu Li :
- Mày đếm thử xem tao nhảy được mấy trăm cái nghen !
Tiểu Li cười khúc khích :
- Anh chỉ nói dóc ! Anh nhảy được năm chục cái là giỏi lắm rồi !
Tôi "xì" một tiếng, giọng khi dể :
- Nhảy năm chục cái thì nhảy làm gì ?
Nhưng tôi chỉ nhảy được bảy cái . Tới cái thứ tám, sợi thừng bất ngờ vướng vào chân khiến tôi té sấp, mặt đập xuống đất một cú như trời giáng.
Tiểu Li hoảng hồn chạy lại đỡ tôi dậy . Tôi gượng gạo ngồi lên, cả người ê ẩm.