- Trời ơi ! Trán anh u một cục rồi !
Tôi đưa tay lên trán rờ rẫm và lo lắng hỏi :
- Có chảy máu không ?
Tiểu Li lắc đầu :
- Không, nhưng cục u bầm tím.
Tôi nhăn nhó ra lệnh :
- Mày chạy đi kiếm cho tao chai dầu !
Tiểu Li nhìn tôi với vẻ ái ngại :
- Hay là để em đỡ anh vô nhà đã ?
Tôi nạt :
- Tao chưa thấy ai ngu như mày ! Vô nhà sao được mà vô nhà ! Bộ mày muốn tao bị ăn đòn hả ?
Thấy tôi nổi sùng, Tiểu Li vội vã chạy đi .
Lát sau nó cầm chai dầu về :
- Dầu này được không ?
Tôi không thèm ngó :
- Dầu nào cũng được ! Mày xức giùm tao đi !
Tiểu Li tuân lệnh tôi răm rắp. Nhưng nó vừa chạm vô trán tôi, tôi đã hất tay nó ra, xẳng giọng :
- Tay mày như thể cục sắt ấy ! Đau thấy mồ !
Tiểu Li chớp mắt :
- Em xức nhè nhẹ mà !
Tôi hừ mũi :
- Vậy mà nhẹ !
Rồi thấy nó cầm chai dầu đứng phân vân, tôi giục :
- Lại còn đứng đó nữa ! Xức đi !
Lần này Tiểu Li không dám lấy tay quẹt qua quẹt lại, nó thấm dầu lên chỗ sưng của tôi một cách nhẹ nhàng, êm ái . Vừa làm, nó vừa xuýt xoa luôn miệng.
Tôi cằn nhằn :
- Xuýt xoa cái gì ! Tại mày hết đó !
- Sao lại tại em ?
- Chứ gì nữa ! Ai bảo mày rủ tao chơi nhảy dây !
Tiểu Li ngạc nhiên :
- Thì anh chẳng bảo khi nào có trò chơi nhớ rủ anh là gì !
Tôi nhăn mặt :
- Tao nói là nói trò chơi khác kia ! Chơi nhảy dây té đau thấy mồ !
- Tại anh chứ bộ ! Em nhảy hoài mà có té đâu !
- Mày khác, tao khác ! Mày là con gái !