Trang bị "vũ khí đạn dược" đâu đó xong xuôi, tôi kéo Tiểu Li đi dọ dẫm, rình rập dưới mấy bụi cây . Nhưng suốt ba ngày liên tiếp, tôi không bắn được con chim nào .
Tiểu Li sốt ruột, hỏi :
- Sao anh bắn trật hoài vậy ?
Vừa mắc cỡ, vừa bực mình, tôi gắt :
- Tại mày đó !
Tiểu Li sợ hãi :
- Em có làm gì đâu !
Tôi nói đại :
- Dòm thấy mày, mấy con chim nó đâu có chịu đứng yên cho tao bắn.
- Sao kỳ vậy ?
- Tao chẳng biết. Mày hỏi tụi chim ấy !
Tiểu Li buồn bã :
- Vậy ngày mai em ở nhà, không đi theo anh nữa .
Tôi chép miệng :
- Ừ, mày ở nhà đi ! Tao cũng ở nhà luôn !
- Ủa, sao anh không đi ?
Tôi thở dài :
- Tao hết thích trò bắn chim rồi .
Vừa nói, tôi vừa ném cái ná vô bụi cây trước vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Li .
Trên đường về, Tiểu Li hỏi tôi :
- Không bắn chim nữa thì mình chơi trò gì ?
- Tao không biết. Mày nghĩ giùm tao đi !
- Sao anh không nghĩ ?
Tôi ấp úng :
- Tao hả ? Tao phải nghĩ... chuyện khác !
Nói đại vậy thôi chứ tôi cũng chẳng biết cái chuyện khác đo là chuyện gì. May mà Tiểu Li không hỏi tới . Nó chỉ vui vẻ gật đầu :
- Ừ, để em về nghĩ coi . Khi nào nghĩ ra, em sẽ kêu anh.
Thấy nó nghe lời tôi răm rắp, tôi khoái chí nhủ bụng : con nhỏ này khờ dễ sợ !
*
Lớn lên, mọi chuyện đâm ra khác hẳn.
Việt An hỏi tôi :
- Anh đọc cuốn "Con tàu trắng" xong chưa ?
- Mới được nửa cuốn.
Việt An nhăn mặt :
- Sao anh đọc chậm rì vậy ? Đọc lẹ lẹ lên, tôi còn cho Hồng Hoa mượn.
- Mốt trả.
- Không có mốt gì hết ! Tối nay anh đọc gấp đi, sáng mai trả tôi .
Tôi toát mồ hôi :
- Tối nay làm sao đọc kịp ?
- Sao không kịp ?
- Còn ngủ nữa chi !
- Thì đừng ngủ !
Tối đó tôi không ngủ thật. Tôi thức đến ba giờ sáng mới đọc xong cuốn sách. Sáng dậy, mặt tôi khờ câm.
Khi tôi đưa trả cuốn sách cho Việt An, nó nhìn tôi chăm chú :
- Anh làm gì mà mặt mày ngó hốc hác vậy ?
Tôi gãi đầu :
- Tối hôm qua tôi đọc sách đến ba giờ sáng.
Việt An giật mình :
- Trời ơi, tôi nói chơi bộ anh làm thật hả ?