Tiểu Li bị tôi xỏ mũi dài dài .
Được tôi phân công nghĩ trò chơi mới, chắc nó nằm thao thức nghĩ ngợi suốt đêm. Nên mới tờ mờ sáng hôm sau, tôi chưa kịp leo xuống khỏi giường đã nghe tiếng nó ơi ới ngoài cửa :
- Anh Thư ơi ! Anh Thư !
Tôi ngồi trên giường, chăn quấn tận cằm, thò đầu ra cửa sổ :
- Làm gì kêu om sòm vậy ?
Trông thấy tôi, Tiểu Li khoa tay, khoe :
- Em nghĩ ra trò chơi mới rồi .
- Trò gì ?
Nó chớp mắt :
- Chơi đi trốn đi tìm.
Tôi "xì" một tiếng :
- Tưởng gì ! Tao nghĩ ra trò đó lâu rồi !
Tiểu Li chun mũi :
- Anh nghĩ ra sao anh không nói ?
Tôi gãi đầu :
- Tao định nói nhưng chưa kịp nói thì mày đã nói mất.
Không để ý đến giọng điệu ba hoa của tôi, Tiểu Li hào hứng rủ :
- Ra ngoài này chơi đi !
Tôi rụt cổ :
- Chưa được đâu ! Tao còn phải ngủ tiếp ! Mày về đi, lát nữa chạy qua kêu tao !
Nói xong, không đợi Tiểu Li đồng ý hay không, tôi nằm lăn ra giường.
Tiểu Li đứng lớ ngớ bên cửa sổ một hồi rồi chẳng biết làm gì, nó bỏ chạy về nhà.
Tôi ngủ một mạch đến trưa trờ trưa trật mới lồm cồm bò dậy đi rửa mặt. Lúc này bố mẹ tôi đã đi làm, nhà cửa vắng tanh.
Rửa mặt xong, nghe đói bụng, tôi mò xuống nhà bếp. Trên bàn ăn, mẹ tôi đã để sẵn cho tôi một tô cơm chiên và một chén nước mắm đậy dưới lòng bàn.
Tôi ngao ngán nhìn tô cơm chiên nguội ngắt, chưa biết nên ăn hay nhịn, bỗng nghe tiếng Tiểu Li kêu ầm đằng trước :
- Anh Thư ơi ! Anh Thư !
Tôi liền đậy lồng bàn lại và vội vàng chạy ra :
- Gì đó ?