Cô Hường lật thêm một vài tờ và lại kêu lên :
- Bài hôm trước nữa cũng không có !
Cô quay nhìn tôi :
- Sao em đi học mà không chép bài ?
Tôi đáp lí nhí :
- Tại cây viết của em hết mực nửa chừng !
Cô Hường lắc đầu tỏ vẻ không tin. Cô lặng lẽ kiểm tra tiếp cuốn tập bê bối của tôi . Đột nhiên, cô nhíu mày :
- Bài học thì không chép, lại chép bậy bạ gì đây ?
Tôi chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cô Hường đã đọc to lên :
- Lòng em như chiếc lá khoai
Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu !
Cô Hường đọc chưa dứt, cả lớp đã cười rần rần.
Có đứa nói :
- Bạn Thư đang thất tình, cô ơi !
Một đứa khác oang oang :
- Đổ trà đá mới ra ngoài chứ đổ xi-rô kem thử coi ! Tụi con gái nó "đá bạo" liền !
- Đổ vàng cũng không thèm ! - Tiếng một đứa con gái phản ứng.
Trong khi tụi bạn trong lớp hào hứng tranh nhau nói thì tôi đứng chôn chân tại chỗ, mặt đỏ rần đến mang tai .
Ngượng đến chín người, tai ù đặc, cô Hường nói với tôi câu gì đó tôi cũng không nghe rõ . Cầm lấy cuốn tập, tôi vội vã trở về chỗ ngồi, hai chân như muốn rời ra khỏi người .
Từ lúc đó cho đến khi tiếng trống hết giờ vang lên, tôi ngồi học mà không dám nhìn ai, kể cả Hải gầy .
Thế là lần đầu tiên trong đời tôi lãnh zero . Có phải vì Việt An ?