Năm đó, tôi xin vào trường Sao Mai, học chung lớp với Tiểu Li .
Ngày khai giảng, mẹ tôi dẫn tôi đến trường. Đi bên cạnh tôi là Tiểu Li . Dọc đường, nó cứ liếc trộm tôi và cười khúc khích.
Tôi cau mày :
- Cười gì cười hoài vậy ?
Nó rụt cổ, đáp :
- Anh giống như em bé.
Nói xong, nó lại nhe răng sún ra cười . Chắc nó chê tôi không dám rời mẹ lấy nửa bước ! Tôi đoán thầm như vậy và lặng lẽ rút tay khỏi tay mẹ tôi . Nhưng mẹ tôi kéo tôi lại :
- Để mẹ dẫn đi ! Xe cộ nườm nượp con không thấy sao !
Nhưng tôi vẫn kiên quyết vùng tay ra :
- Con đi một mình được mà ! Tiểu Li nó cũng đi một mình kìa !
Vừa nói tôi vừ vọt lên trước khiến mẹ tôi phải hối hả đuổi theo .
Đến trường, sau khi trao đổi với cô giáo, mẹ tôi quay lại dặn dò tôi đủ thứ. Tôi nghe câu được câu mất, đầu cứ gật lia .
Trước khi ra về, mẹ tôi còn kêu Tiểu Li lại nói :
- Cháu học ở đây lâu rồi, có gì cháu giúp đỡ bạn Thư với nghen !
Tiểu Li dạ lí nhí trong miệng nhưng trông vẻ mặt tươi hơn hớn của nó, tôi biết nó khoái cái nhiệm vụ "kềm cặp" tôi lắm.
Đợi cho mẹ tôi về rồi, tôi bảo nó :
- Mày ngon quá hén !
- Ngon gì đâu ?
- Vậy mà không ngon ! Mẹ tao bảo mày canh chừng tao !
Nó chớp mắt :
- Canh chừng đâu mà canh chừng ! Mẹ anh chỉ bảo em giúp đỡ anh thôi !