Tôi nhủ bụng như vậy và chạy qua nhà Tiểu Li .
Thấy tôi qua, Tiểu Li mừng lắm. Nó hỏi :
- Anh đem bi cho em hả ?
Tôi nói thẳng thừng :
- Không. Tao qua đòi lại mấy viên bi bữa trước.
Tiểu Li chưng hửng. Nó thụt lui một bước :
- Sao kỳ vậy ?
Tôi nhún vai :
- Có gì đâu mà kỳ ! Tao chơi thua hết rồi, mày trả mấy viên bi kia lại cho tao chơi tiếp.
Tiểu Li nhăn nhó :
- Em không trả đâu ! Trả cho anh, anh chơi thua nữa thì sao ?
Tôi gắt :
- Thua sao được mà thua ! Trả đây !
Tiểu Li không đáp. Nó chạy lại bàn ôm cứng cái ly .
Thấy nó ngoan cố, tôi sầm mặt bước lại và giằng cái ly ra khỏi tay nó. Tiểu Li tru tréo :
- Trả cho em ! Trả cái ly cho em !
Mặc cho nó la, tôi thản nhiên dốc ngược cái ly đổ nước ra và tóm mấy viên bi bỏ vào túi quần. Tiểu Li theo dõi hành động côn đồ của tôi bằng ánh mắt bất lực và tuyệt vọng. Nó ngồi bệt xuống đất khóc thút thít.
"Ăn cướp" mấy viên bi xong, tôi đặt cáily lên bàn, nói :
- Đừng khóc nữa ! Ngày mai tao trả lại cho mày gấp đôi chỗ bi này !
Tiểu Li không màng đến những lời hứa hẹn của tôi . Nó cứ đòi nằng nặc :
- Em không biết đâu ! Anh trả mấy viên bi lại cho em !
- Mai tao trả !
Tôi buông thõng một câu và lạnh lùng bỏ đi, không thèm liếc nó một cái .
Đi được mấy bước, tôi nghe tiếng Tiểu Li vang lên sau lưng :
- Anh không trả mấy viên bi cho em, em nghỉ chơi anh ra luôn !
- Cho mày nghỉ !
Nói xong, tôi chạy tuốt.
Thực ra, tôi định mượn đỡ mấy viên bi của Tiểu Li một bữa thôi . Đánh ăn, tôi sẽ trả lại cho nó, thậm chí tôi còn cho thêm.
Định bụng như vậy nhưng nào có được. Cầm mấy viên bi ra chơi một lát, tôi thua sạch sành sanh, đành đi tay không về nhà, mặt mày buồn xo . Nhớ đến cảnh tiểu Li ngồi khóc, tôi càng áy náy tợn. Tôi nhủ bụng sáng mai gặp Tiểu Li tôi sẽ tìm cách làm hòa với nó.
Nhưng sáng hôm sau, tôi đợi hoài vẫn không thấy Tiểu Li qua rủ tôi đi học như thường lệ. Chắc nó nghỉ chơi với mình luôn rồi ! Tôi buồn bã nghĩ thầm và lủi thủi ôm cặp đến trường.
Tiểu Li đang chơi nhảy dây trước cửa lớp. Thấy tôi, nó quay mặt ngó lơ chỗ khác. Thái độ lạnh nhạt của nó khiến tôi giận muốn ứa gan. Ý nghĩ làm lành với nó bỗng dưng bay biến đâu mất.
Khi vô học, tôi không thèm chấm chung lọ mực với Tiểu Li mà quay xuống bàn sau chấm chung với thằng Lợi sứt.