Việc "chiêm ngưỡng" Việt An tôi tạm thời giao cho Hải gầy "phụ trách". Nó sẽ quan sát và nghiên cứu những phản ứng xảy ra từ phía Việt An, giống như nhà khoa học nghiên cứu các phản ứng xảy ra trong phòng thí nghiệm vậy . Trên cơ sở đó, nó sẽ tìm ra những dấu hiệu thành công và hướng dẫn cho tôi các hành động tiếp theo .
"Chiến dịch băng giá" mới bước qua ngày thứ ba, Hải gầy đã hí hửng thông báo :
- Tốt lắm ! Bước đầu như vậy là thuận lợi !
Tôi mừng rơn :
- Gì vậy ?
- Bữa nay Việt An liếc mày hai cái .
- Phải liếc tao không ?
- Liếc mày ! Tao thấy rõ ràng. Như vậy là cá đã cắn câu .
Nó vỗ vai tôi :
- Mày cứ yên chí ! Tao đã nói được là được ! Chỉ cần lạnh thêm chút nữa !
Tôi vò đầu :
- Tao đã lạnh tanh rồi, còn lạnh sao được nữa ?
Hải gầy nghiêm mặt :
- Lạnh nữa ! Đừng bao giờ cười ! Tao thấy mày còn cười .
Tôi phân bua :
- Tao có cười với tụi nó đâu .
- Cười với ai cũng không được ! Mày phải chứng tỏ mình là người có bộ mặt không biết cười .
Tôi làm "người có bộ mặt không bie('t cười" được chừng hai ngày thì Hồng Hoa chặn đường tôi, hỏi :
- Có chuyện gì mà mấy bữa nay ông lầm lầm lì lì vậy ?
Tôi đáp lấp lửng :
- Có chuyện gì đâu !
Hồng Hoa khăng khăng :
- Nhất định là có chuyện gì !
Tôi lắc đầu :
- Chẳng có chuyện gì hết ! Tại mấy hôm nay tôi bận.
Hồng Hoa bĩu môi :
- Xạo .
- Thật. Tôi bận đủ thứ .
Hồng Hoa nhún vai :
- Tôi không tin. Ông chỉ làm bộ làm tịch tôi, nhưng ông chẳng lầm lì mãi được đâu !
Lời "tiên đoán" của nó khiến tôi giật thót nhưng tôi chưa kịp hỏi lại thì nó đã chạy mất.
Tôi đem những lời nhận định của Hồng Hoa nói lại với Hải gầy . Nhà chuyên môn hừ mũi :
- Mày đừng mắc lừa ! Đó là đòn thăm dò của Việt An. Tụi nó chẳng biết gì về kế hoạch của mình đâu !