- Không biết sao Hồng Hoa bảo tao làm bộ làm tịch.
- Tụi nó chỉ đoán mò thôi . Việc Hồng Hoa chận đường mày hỏi dò chứng tỏ Việt An đã bắt đầu nao núng trước thái độ xa cách của mày . Cứ vậy mà làm !
Tôi "cứ vậy mà làm" thêm một tuần đã thấy sốt ruột.
Từ bữa đó đến nay, Việt An chẳng hề nhúc nhích mảy may . Tôi níu áo Hải gầy :
- Sao chẳng thấy Việt An động tịnh gì hết vậy mày ?
Hải gầy trấn an :
- Đừng nóng ruột ! Ông bà đã nói "dục tốc bất đạt", chuyện tình cảm mà làm ào ào đâu có được !
Rồi dường như thấy tôi vẫn xụi lơ, chẳng tỏ vẻ gì tin tưởng vào lời dạy của ông bà, Hải gầy nói thêm :
- Khi nãy Việt An có liếc mày một cái .
Tôi thở ra :
- Hôm trước liếc hai cái, hôm nay còn có một, như vậy là sắp sửa outside rồi !
Hải gầy tìm mọi cách động viên tôi :
- Đừng bi quan ! Chuyện tình yêu phải căn cứ vào "chất lượng" chứ không thể căn cứ vào "số lượng" được.
Mặc cho nó nói, tôi không giấu vẻ ngán ngẩm :
- Đi xem phim còn không ăn thua, liếc mấy cái nhằm nhò gì !
Hải gầy đặt tay lên vai tôi :
- Đừng nản chí, mày chỉ cần ráng thêm chừng mười ngày nữa thôi . Lúc đó, chắc chắn Việt An sẽ tìm gặp mày . Tao đã tính toán đâu vào đó rồi !
Nhưng lúc này, tôi không thèm quan tâm đến sự tính toán của nó . Tôi nhớ Việt An quá chừng và tôi không tin mười ngày nữa Việt An sẽ đến tìm tôi, "người có bộ mặt không biết cười". Dường như từ ngày tôi lờ nó, nó cũng lờ luôn tôi . Hồng Hoa sau lần trò chuyện nọ cũng chẳng thấy hỏi thăm tôi thêm một lần nào nữa .