Tiểu Li nói với tôi :
- Em sẽ để tóc dài che vết sẹo .
Tôi gật đầu :
- Ừ, che lại đi ! Trông vết sẹo nó xấu xấu thế nào !
Tiểu Li buồn buồn :
- Nhưng phải vài tháng nữa tóc em mới đủ dài .
Tôi nheo mắt :
- Mày không làm cho nó dài lẹ hơn được hả ?
- Làm sao làm được !
Tôi chép miệng :
- Không được thì thôi ! Từ đây đến đó, tao không nhìn vô trán mày nữa . Mỗi khi trò chuyện với mày, tao chỉ nhìn từ mắt trở xuống thôi !
Nói vậy nhưng mỗi khi giáp mặt Tiểu Li, tôi không làm sao kìm được ý muốn nhìn vô vết sẹo của nó . Vết sẹo thoạt đầu màu đen, dần dần ngả sang nâu, mỗi ngày mỗi bợt hẳn đi và cuối cùng chỉ còn là một vệt thẫm nhờ nhờ, nếu không nhìn kỹ khó mà biết.
Dù vậy, Tiểu Li vẫn không bỏ ý định để tóc dài . Điều đó càng ngày càng trở thành một ước muốn tha thiết của nó, như một nỗi ám ảnh.
Cứ cách khoảng vài ngày, Tiểu Li lại hỏi tôi :
- Anh xem tóc em có dài thêm chút nào không ?
Tôi ngắm nghía thật kỹ rồi lắc đầu :
- Tao thấy nó cũng vậy ! Y như bữa trước !
Tiểu Li vùng vằng :
- Y như sao được mà y như !
Rồi nó níu tay tôi, năn nỉ :
- Anh nhìn kỹ đi ! Có dài ra một tí tẹo phải không ?
Tôi lại nhìn kỹ một lần nữa và vẫn thấy chẳng có gì khác. Tuy nhiên, không muốn làm Tiểu Li thất vọng, tôi làm bộ gật gù :
- Ừ, hình như nó có dài ra một tí . Nhưng chỉ một tí tẹo thôi !
Mặt Tiểu Li rạng rỡ hẳn lên. Nó trách tôi :
- Thấy chưa ! Lúc nãy anh không chịu nhìn kỹ gì hết !
Tôi cười cười :
- Ừ, lúc nãy tao quên nhìn kỹ .
Tiểu Li không biết tôi bịa . Nó móc túi lấy cho tôi một cây kẹo .
- Ở đâu vậy ? - Tôi hỏi, giọng hí hửng.
- Hôm qua, mẹ cho em hai cây . Em ăn một cây, còn một cây em để dành cho anh.
Tôi bóc lớp giấy, định bỏ cây kẹo vào miệng nhưng không hiểu sao đến phút chót tôi lại cắn cây kẹo làm đôi . Tôi ăn một nửa, nửa kia đưa cho Tiểu Li :
- Phần mày nè !
Tiểu Li lắc đầu :
- Anh ăn đi ! Hôm qua, em ăn rồi !