- Đồ mất dạy !
Và co giò đuổi theo . Nhưng Lợi sứt chạy nhanh như ngựa . Tôi rượt theo một quãng, thấy khoảng cách giữa tôi với nó mỗi ngày một xa, bèn đứng lại thở dốc.
Lát sau, Tiểu Li đi tới . Thấy tôi, nó mắc cỡ quay mặt đi chỗ khác. Tôi lặng lẽ đi bên cạnh nó. Đã mấy lần tôi định mở miệng nói chuyện với Tiểu Li nhưng nghĩ đến cái câu mất dạy của Lợi sứt, tự nhiên tôi đâm ra rụt rè .
Từ đó đến khi về tới nhà, tôi chỉ nói với Tiểu Li được mấy câu :
- Rồi mày coi ! Tao sẽ đánh nó một trận nhừ xương !
Nghe đánh lộn, Tiểu Li sợ hãi, can :
- Anh đừng đánh nhau với nó !
Tôi khịt mũi :
- Lần này tao sẽ đánh ! Mày đừng can !
Tiểu Li nhăn nhó :
- Em sợ lắm !
- Sợ thì đứng ngoài ! Mày nhào vô như bữa trước bể đầu ráng chịu à nghen !
Nhưng tôi vẫn chưa "trả thù" Lợi sứt được. Vào lớp, tôi không dám gây sự với nó, sợ bị phạt. Tôi chỉ nhìn nó gườm gườm. Lợi sứt vẫn tỉnh bơ, mặt nó cứ nhơn nhơn ngó dễ ghét. Nó thừa biết là trong khuôn viên nhà trường, tôi không dám làm gì nó.
Tôi cũng không dám đánh nhau trước cổng trường. Đi một quãng xa, tôi mới quay đầu nhìn lại phía sau . Nhưng Lợi sứt đã biến đâu mất tăm. Tôi quay lại tìm hai, ba lần vẫn không thấy nó .
Trong khi tôi đinh ninh Lợi sứt đã ra về trước tôi, không thèm cảnh giác nữa, thì nó lại từ phía sau chạy vụt qua và vẫn châm chọc hai đứa tôi bằng cách rống lên cái câu bậy bạ kia .
Tôi tức nổ đom đóm mắt nhưng lần này tôi không thèm đuổi theo nó . Tôi biết có đuổi cũng chẳng kịp.
Chạy một quãng, thấy tôi không đuổi theo, Lợi sứt quay đầu lại và đưa tay lên mũi ngoe nguẩy chọc quê tôi .
Tôi mím môi, hầm hè trong bụng : "Rồi mày sẽ biết tay tao !".
Nhưng tôi vẫn chưa "tóm" Lợi sứt được. Giờ ra về, nó lẩn nhanh như chạch. Và cứ thừa lúc tôi lơ đễnh, nó lại phóng vèo qua mặt và giở giọng đểu cáng.
Nó cứ lặp đi lặp lại cái trò bỉ ổi đó khiến Tiểu Li đâm ngại đi chung với tôi . Dù không biết chính xác nhưng tôi vẫn có cảm giác là dạo này, dọc đường từ nhà đến trường và từ trường về nhà, Tiểu Li cố tình bước nhanh hơn tôi . Cứ đi chung một hồi, bất giác tôi phát hiện ra Tiểu Li đã ở phía trước. Tôi vội rảo bước theo . Nhưng một lát, tôi lại thấy mình đang lẽo đẽo đằng sau .
Nếu như trước đây, tôi đã cự nự Tiểu Li và "ra lệnh" cho nó đi song song với tôi . Nhưng dạo này, không hiểu sao tôi bỗng đâm ra ngại ngùng, bẽn lẽn như thể tôi không còn là tôi nữa, như thể một người nào đang sống thay tôi .