Tôi đưa chiếc lá cho nó :
- Cho mày nè !
- Lá gì vậy ?
- Lá thuộc bài .
- Lá thuộc bài là lá gì ?
- Mày ngu quá ! Lá thuộc bài là lá thuộc bài chứ lá gì ! Ép nó trong tập, mày học qua một lần là thuộc liền !
Tiểu Li thích lắm. Nó nâng niu chiếc lá trên tay như một báu vật.
Chừng mấy ngày sau, nó chạy qua khoe tôi :
- Chiếc lá thuộc bài hay ghê anh hén ?
- Ừ . Mày ép nó vào tập chưa ?
Tiểu Li gật đầu, mặt tươi rói :
- Ép rồi ! Từ khi có nó, em học bài mau thuộc ghê !
Tôi nhún vai, vẻ tự hào :
- Tao đã bảo mà lại !
Tiểu Li nhìn tôi :
- Anh có ép nó trong tập không ?
- Có .
Nó lại hỏi :
- Anh học có mau thuộc không ?
- Tao hả ? Tao ... - Tôi ngập ngừng - Tao ... cũng như mày thôi !
Tôi không dám nói với Tiểu Li là từ khi có chiếc lá thuộc bài, tôi cũng chẳng sáng dạ ra được chút nào .
Bao giờ tôi cũng học trước quên sau, học sau quên trước.
Để Tiểu Li khỏi dò hỏi lôi thôi, tôi nói lảng sang chuyện khác :
- Ngày mai tao sẽ làm một chiếc vợt.
Tiểu Li trố mắt :
- Chi vậy ?
- Để bắt bướm.
Tiểu Li reo lên :
- Hay quá hén ! Em thích những con bướm lắm ! Cánh nó đủ màu, đẹp ghê !
Tôi lên giọng hào hiệp :
- Tao sẽ bắt bướm cho mày ép vào tập.
Tiểu Li mừng lắm :
- Ừ, anh bắt cho em đi !
Đang nói, bỗng dưng nó rụt cổ :
- Eo ơi, không được ! Ép vào tập những con bướm sẽ chết mất !
Tôi bật cười :
- Thì chết chứ sao ! Bị đè bẹp dí làm sao sống được !
Tiểu Li chớp mắt :
- Vậy em không ép nó đâu ! Chỉ bắt chơi thôi . Chơi xong thả ra .
Tôi bĩu môi :
- Thả ra thì bắt làm gì ?
- Thì chơi .
- Hừ, chơi ! Chơi là phải ép vào tập ! Như vậy những con bướm luôn luôn là của mình.
Tiểu Li cắn môi :
- Nhưng như vậy thì ác lắm ! Những con bướm sẽ chết !
- Bướm thì ăn thua gì ! Mày làm như người ta không bằng !
Nói xong, tôi giận dỗi quay mặt đi . Hừ, mình có lòng tốt muốn bắt bướm cho nó chơi, nó lại bảo mình ác ! Đúng là đồ ... con gái !