- Vậy là sao ?
Việt An mỉm cười :
- Không sao cả ! Anh ngốc lắm !
Sau khi chửi tôi ngốc, Việt An đứng dậy cáo từ . Chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, tôi tiễn nó ra cửa trong một tâm trạng bần thần khó tả .
Trước khi ra về, Việt An nhìn thẳng vào mắt tôi, nói :
- Ngày mai anh đừng giở bộ mặt đưa đám ra nữa ! Trông xấu lắm !
Tôi ấp úng :
- Tôi ... tôi ...
Thấy tôi cứ "tôi, tôi" hoài, Việt An nhắc giùm :
- Anh định nói chuyện lá thư chứ gì ?
Tôi lập tức nín bặt và đứng chết trân, hệt như Từ Hải lúc sa cơ .
Việt An chớp mắt, nó nhìn xuống đất, và mỉm cười nói khẽ :
- Tôi cần gì phải đọc lá thư của anh ! Anh thật ngốc !
Lần thứ hai trong mười phút đồng hồ, Việt An bảo tôi ngốc. Nhưng lần này, "chửi" xong, nó hấp tấp bước đi, không thèm chào tôi, cũng không thèm ngó tôi lấy một cái . Nếu ngó, nó sẽ thấy tôi vẫn còn giữ nguyên bộ mặt đưa đám, nhưng thay vì đưa đám ma tôi chuyển sang đưa đám... cưới !