Căn nhà Tiểu Li bây giờ đã có một gia đình khác dọn đến ở . Gia đình này cũng có hai chị em. Đứa chị lớn hơn tôi vài ba tuổi, thằng em trạc tuổi tôi . Hai đứa này trông cũng hiền lành và dễ chịu nhưng tôi chẳng thèm làm quen với chúng. Suốt ngày tôi chơi tha thẩn một mình, trong lòng lúc nào cũng nhớ đến Tiểu Li .
Tôi không thể nào hình dung được tôi sống mà không có nó, cho nên khi điều đó xảy ra, tôi cố hết sức vẫn không làm quen nổi và trong thời gian đó, cuộc sống đối với tôi quả là nặng nề .
Một hôm đi học về, tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy Tiểu Li đang ngồi chơi ô quan một mình trước sân nhà tôi . Trong một thoáng tôi cảm thấy một niềm vui kỳ lạ và bất ngờ lan khắp cơ thể .
Tiểu Li mải cắm cúi chơi, không nhìn thấy tôi . Tim đập loạn trong ngực, tôi vừa chạy về phía nó vừa kêu lên, giọng mừng rỡ :
- Tiểu Li !
Tiểu Li quay lại . Thấy tôi, nó nhe răng sún ra cười .
Tôi nắm tay nó :
- Mày về đây hồi nào vậy ?
- Hồi nãy .
- Mày đi một mình hả ?
- Mẹ em đưa em về .
Tôi nhìn quanh :
- Mẹ mày đâu rồi ?
Tiểu Li mỉm cười :
- Mẹ em lại đi rồi . Chỉ có em ở lại thôi . Em ở lại em đi học.
Tôi lắc lắc tay nó :
- Mày nói thật chứ ?
- Thật.
Tiểu Li vừa đáp vừa cười . Miệng nó cười thật tươi . Về đây đi học với tôi, chắc nó vui lắm !
Tôi nhìn qua căn nhà cũ của nó, lo lắng hỏi :
- Nhà mày bán mất rồi, mày về đây mày ở đâu ?
Tiểu Li nghiêng đầu :
- Em ở nhà anh.