- Thưa ông – anh ta nói – ông cụ đã đến Paris, và mời ông về nhà ngay tức khắc. Cụ đang trông đợi. Cái tin đó là một tin đơn giản nhất đời, tuy nhiên, nghe vậy Macgơrit và tôi nhìn nhau. Chúng tôi linh cảm có một tai hoạ gì trong chuyện này. Vì thế, tuy nàng không cho tôi biết cái ấn tượng mà tôi cùng chia sẻ ấy, tôi đã cầm lấy tay nàng và nói:
- Em đừng lo ngại gì cả.
- Anh hãy trở về càng sớm càng tốt – Macgơrit thì thầm ôm choàng lấy tôi – Em sẽ đợi anh bên cửa sổ.
Tôi cho Jôdép về báo cho cha tôi biết là tôi sẽ về ngay. Đúng thế, hai giờ sau, tôi đã có mặt ở đường Prôvân.