Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: "Quốc ngữ- Ngô ngữ".
Cuối thời Xuân Thu, nước Ngô ngày càng trở nên lớn mạnh, Ngô vương Phu Sai có tham vọng làm bá chủ trung nguyên. Năm 482 công nguyên, đã thống lĩnh đại quân tiến sang Hoàng Trì nước Vệ ̣ (Tức phía tây nam huyện Phong Khưu tỉnh Hà Nam ngày nay), rồi mời các nước chư hầu đến kết mối bang giao, tiến cử ông làm bang chủ.
Nhằm phô trương thực lực của mình, Phu Sai đã chia 30 nghìn quân của mình thành ba đạo tả, trung, hữu. Mỗi đạo một trăm hàng, mỗi hàng một trăm quân dàn thành thế trận. Ông hai tay giương cao búa và cờ hiệu hổ gấu, chỉ huy trung quân tiến lên. Các tướng sĩ trung quân đều mặc toàn khôi giáp và chiến bào màu trắng, cờ hiệu và đuôi tên đều là màu trắng. Đứng từ xa nhìn chẳng khác nào một vạt hoa trắng đang nở rộ. Còn 10 nghìn tướng sĩ đạo quân bên trái thì đều mặc khôi giáp và chiến bào màu đỏ, cờ đỏ và đuôi tên đỏ, trông chẳng khác nào một đám lửa đỏ rực. Đạo quân bên phải thì đều mặt đồ đen, thật chẳng khác nào một đám mây đen.
Sáng hôm sau, ba đạo đại quân kéo đến địa điểm kết bang rồi dàn thành thế trận, các nước chư hầu thấy thanh thế quân Ngô lớn mạnh và uy nghiêm như vậy, đành phải công nhận địa vị bang chủ của nước Ngô.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví với khí thế to lớn.