Chơi đi trốn đi tìm cũng vậy, Tiểu Li rơi vô "cạm bẫy" của tôi hoài .
Tôi nhắm mắt một hồi, nghe nó hú, liền mở mắt ra chạy đi tìm. Nhưng Tiểu Li trốn kỹ quá chừng. Tôi tìm tháo mồ hôi, sục sạo khắp các ngõ ngách, hốc hẻm vẫn chẳng thấy nó đâu . Y nhhư nó chui đâu dưới đất.
Tìm cả buổi không được, tôi đứng giữa nhà, năn nỉ :
- Mày hú thêm một tiếng nữa đi !
Tôi mở mắt thao láo, miệng nhắc đi nhắc lại hai ba lần, Tiểu Li vẫn im re . Nhưng tôi vừa mới bước ra ngoài hiên đã nghe tiếng hú cất lên trong nhà .
Tôi liền ba chân bốn cẳng chạy vụt vào nhà và dáo dác dòm khắp nơi . Thậm chí tôi còn chui cả xuống gầm giường, bồ hóng dính đầy đầu, nhưng cũng chẳng tìm ra nó .
Chẳng lẽ kêu lên là mình chịu thua, tôi bèn nghĩ ra một mẹo . Tôi làm bộ ngã "oách" một cái giữa nhà và ôm giò hét ầm lên :
- Trời ơi ! Gãy cẳng tao rồi !
Tiểu Li trúng kế ngay . Đang nấp trong tủ, nó tung cửa, nhảy ào ra, mặt mày thất sắc :
- Cái gì vậy ?
Chỉ đợi có vậy, tôi chỉ tay vô người nó, miệng cười đắc thắng :
- Bắt được mày rồi nghen !
Tiểu Li vẫn chưa hiểu, nó cứ dòm lom lom xuống chân tôi, hỏi :
- Chân anh gãy chỗ nào đâu ?